Lúc Bắc Thần tỉnh lại thì trời đã sáng, ngoại trừ một đống lửa đã tắt từ lâu, trong sơn động không có người nào nữa.
Y chợt ngồi dậy, thuốc mê quá liều khiến đầu óc y không tỉnh táo, như là bị người hung hăng đánh một cái, ngay cả não cũng căng đau...
Bất chấp đầu đau như muốn nứt ra, Bắc Thần vội vã ra khỏi sơn động, nhưng bên ngoài này ngoại trừ mấy dấu chân thú lẻ tẻ, không để lại bất luận dấu vết gì có thể tìm ra...
Bên trong sơn động cũng không có một chút thay đổi, người kia giống như biến mất trong không khí...
"Mẹ nó!" Bắc Thần nện một quyền đập vào vách đá bên cạnh, lại có nhân ở trước mặt hắn, cướp người kia đi.
Bắc Thần y lại cũng có lúc sơ sẩy.
Mọi thứ trong sơn động rõ ràng không có bất kỳ thay đổi nào, ký hiệu bí ẩn nhất y để lại cũng không bị thay đổi, nhưng rốt cuộc là ai, lại có thể yên lặng động tay động chân...
Đây là đối với Bắc Thần hắn là khiêu khích trắng trợn.
Bắc Thần tức giận cắn mạnh ngón cái, y cẩn thận nhớ lại một lần, tối hôm qua y và người kia đều không ăn cái gì, thứ duy nhất chạm qua ngoại trừ thảm chính là công cụ dịch dung, ngoài ra là...
Củi.
Có người bỏ thuốc mê trong củi, chờ lúc đốt củi, hiệu quả của thuốc liền phát huy...
Chết tiệt.
Bắc Thần chửi rủa, đồ ăn bọn họ có thể không đụng vào, thế nhưng củi nhất định phải đốt...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136230/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.