Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai
Ngải Huy chưa xây xong kiếm tháp, Nịnh Mông đã nghênh đón sứ giả của Cung Phủ.
Đó là một vị quản gia tuổi chừng năm mươi, nét mặt hiền hòa, lúc nào cũng tươi cười, làn da được chăm sóc rất đẹp, nhìn như người luôn sống trong nhung lụa, trên người vô thức toát ra mấy phần quý khí.
Quản gia này họ Vương, nói chuyện rất chậm, ngữ điệu hiền lành nhẹ nhàng, rất là dễ chịu.
"... Lão gia nhà ta nghe được việc này, trong nhà vui mừng không biết bao nhiêu mà kể, lão phu nhân cũng khóc không biết bao nhiêu lần, nghĩ mà sợ vạn phần, nói là may mà có Ngải sư, nếu không lỡ có gì sai sót, có hối hận cũng đã muộn. Ơn của Ngải sư với tệ phủ, cả tệ phủ trên dưới trong tâm không ai không vô cùng cảm kích. Ngải sư ngộ đạo lôi đình, tệ phủ không thể tới chúc mừng, thực là vô vàn thất lễ, nhưng vì chuyện bên kia chưa giải quyết xong nên mới chậm trễ thế. Lão gia và phu nhân canh cánh trong lòng, nhưng không thể tự mình giải thích. Bây giờ chuyện bên kia đã xong, đã có thể cho Ngải sư một câu trả lời, cũng có cơ hội bù đắp một ít tâm ý..."
Cả một đội bồn đà thú dài chở lễ vật, số lượng nhiều, phân lượng nặng, khiến cho người ta líu lưỡi.
Chỉ mỗi danh mục quà tặng, đã là cả một quyển dày.
Ngải Huy nhìn lướt qua, trong lòng kinh ngạc, danh sách quà tặng đa số đều là vật tư vật liệu dùng để chiến đấu hoặc để chế tạo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849527/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.