Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai
Khu Nịnh Mông tiếng người huyên náo, ồn ào như ngày tết.
Cố Hiên bình tĩnh nhìn quanh, thì thấy mọi người đều có vẻ hưng phấn và vui sướng đến giật mình. Lưng hắn đeo trường kiếm, đầu búi tóc, trên búi tóc cắm một cây trâm gỗ. Chòm râu mỏng được tỉa tót chỉnh tề, nét mặt góc cạnh, cơ thể cường tráng.
Hắn đã phát hiện có mấy kiếm tu, còn kim tu ở đây đầy ra, đi lại rộn ràng.
Trong doanh địa người đông như mắc cửi, nhưng lại vô cùng trật tự, không có ai gây rối. Hai ngày trước, có mấy kẻ dám gây sự, bị Dương sư giết ngay tại chỗ, thi thể vẫn còn ở ngoài doanh địa.
Cố Hiên cảm thấy có chút không quen, khí tức đại sư không ngừng đảo qua doanh địa, mỗi lần như vậy, Cố Hiên vốn có cảm giác nhạy cảm lại theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm.
Sự áp bách của Đại sư thực là đáng sợ.
Cố Hiên tràn ngập chờ mong.
Hai năm trước hắn đã tiến vào cảnh giới tam nguyên, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy ngưỡng cửa đại sư. Để tìm cơ hội lên cấp đại sư, hắn xông vào Man Hoang, muốn thông qua chiến đấu để tìm ra lối.
Kinh nghiệm chiến đấu trở nên phong phú, kỹ xảo cũng được rèn luyện, nhưng đại sư chi đạo vẫn không hề có manh mối.
Vừa vặn hắn gặp phải một đám nguyên tu chạy tới Tùng Gian Cốc, hắn bèn đi theo. Lôi đình đại sư đầu tiên, mọi người đều thấy hứng thú, họ đều chưa bao giờ nhìn thấy lôi đình chi uy.
Khác với những nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849526/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.