Hắn đột nhiên khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Lui xuống đi.”
Mấy ngày sau là gió yên sóng lặng. Nam Cung Giác được ban tước vị, thưởng hoàng kim ngàn lượng, thủ hạ tướng sĩ cũng là thưởng phạt phân minh, giống như bốn chữ ‘Công cao khi chủ’ hôm đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Nhưng phần lớn trong triều đều biết rõ, bốn chữ này lại nặng thế nào, cũng là việc đế vương các triều đại khó lòng dung nạp. Ngày xưa đã có chuyện dùng rượu tước binh quyền, giường của mình há lại để người khác ngủ, Nam Cung Giác lúc này sớm nên giao lại binh quyền, hoặc tối thiểu cũng chủ động phân tán quyền lực trong tay. Nhưng Nam Cung Giác ngày nào cũng chỉ ngâm thơ vẽ tranh, đối với hai chữ binh quyền không hề nhắc tới, mà hoàng đế đối với chuyện này cũng chỉ mỉm cười cho qua, vẫn đối xử như cũ với Nam Cung Giác. Quan hệ nhạy cảm này khiến người trong triều không khỏi suy đoán, tâm tư của quân thần hai người này rốt cuộc là thế nào.
Dẫn mấy người nội thị đi Ti Khố lấy cống phẩm, đường thật dài, tránh không được buồn chán, Tiểu Di có tiếng là người tính tình tốt, dọc theo đường đi cũng nói vài ba câu với bọn họ.
“Mấy ngày gần đây, thánh thượng có chút lạnh nhạt với Vũ phi nương nương, trái lại liên tiếp thị tẩm Tiệp dư mới phong kia nhiều lần, cũng ban thưởng nhiều hơn.”
“Tơ lụa lần này chúng ta đi lấy không chừng phần lớn cũng là thưởng cho vị Tiệp Dư kia. Nghe nói do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546550/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.