Nàng giật mình, đột nhiên nghĩ tới câu nói kia của Lãnh Liệt: “Trẫm niệm tình ngươi chân thành, ban cho ngươi cả đời không thể gả cưới, đi theo bên cạnh trẫm.” Không khỏi lắc đầu.
Trong mắt Vũ Văn phút chốc ảm đạm, lập tức nói: “Ngươi có từng nghĩ qua, nếu có một ngày trong sinh mệnh của ngươi xuất hiện một nam nhân còn quan trọng hơn so với đệ đệ ngươi, ngươi sẽ làm thế nào, có vẫn giống như hiện tại chấp nhất đi tìm không.”
Nàng chỉ trầm mặc, cụng chén, cười nói: “Uống rượu.”
Nửa vò rượu đã vào bụng, nàng chống đỡ hết nổi, ôm bát rượu nằm xuống ngủ say. Bên trong lại tĩnh lặng, duy chỉ nghe tiếng hít thở rất nhỏ của nàng, bóng đêm lẳng lặng chiếu vào mặt nàng, thần sắc khoan thai không chút phòng bị. Vũ Văn quay đầu sang nhìn, bên môi nàng vẫn lưu lại ý cười, giống như rơi vào một giấc mộng ngọt ngào. Hắn cúi người xuống chống tay nhìn nàng, nhìn nàng nỉ non: “Tin ta như vậy sao?”
Trên người nàng có hương thơm tự nhiên của nữ tử, dựa vào gần như vậy, chỉ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, hắn do dự một lúc lâu, rốt cuộc cúi đầu hôn lên môi nàng, nhắm mắt, vẻ mặt kia lại là đau khổ đè nén: “Kỳ thật người duy nhất ngươi không thể tín nhiệm… lại chính là ta…”
Cánh cửa lại truyền đến một âm thanh rất nhỏ, quay đầu lại, Tống Ngọc trợn mắt há mồm bưng điểm tâm đứng ở cửa. Hắn nhíu mày nhìn, ánh mắt kia lại băng lãnh cực kỳ, không chút nào mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546549/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.