Trở về trong phủ ổn định lại tinh thần, nàng tỉ mỉ kể lại sự việc đã trải qua, cũng không dám nói nhiều về giấc mộng kia, chỉ nói qua một câu. Nam Cung Giác nghe xong cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Trên đời này chuyện lạ không thiếu, loại hương khiến người nằm mộng cũng có.”
Cười xong lại sai người mang một hộp gấm đến, mở ra, lại là một thanh chuỷ thủ xinh xắn, trên cán chuôi lờ mờ có khắc hai chữ ‘Bạch Chủy’, dài nửa thước, rộng một tấc, nhìn không hề hoa lệ, rút ra khỏi vỏ là lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía. Tiểu Di đưa tay vuốt ve, chưa đụng tới lưỡi dao đã nhịn không được rùng mình một cái. Hắn cường ngạnh nhét chủy thủ vào tay nàng, trên mặt hiện nụ cười thản nhiên: “Dùng để phòng thân.”
Cán chuôi cầm trên tay kia chạm khắc đường vân tỉ mỉ, nắm trong lòng bàn tay chỉ cảm thấy lạnh, nhưng lòng nàng lại khẽ ấm áp, vui mừng khấp khởi nói lời cảm tạ: “Tạ tướng quân ban thưởng.”
Hắn vẫn như cũ như cười như không đi tới, từ phía sau vòng lấy nàng. Thân thể nàng cứng đờ, chỉ thấy hắn từ từ dựa sát vào lưng nàng, ngăn cách bởi một lớp áo lại cảm thấy trên lưng một trận nóng bỏng. Tay nàng bất giác run lên, hắn lại cầm tay nàng, tay hắn mát lạnh, trắng mịn như ngọc, chuyên chú cúi đầu xuống, hơi thở ngứa ngáy phảng phất ở trên cổ nàng, tiếng nói trầm thấp: “Chủy thủ phải cầm như vậy.”
Nàng động cũng không dám động, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546529/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.