Đèn hoa đã giăng.
Trong tẩm cung một mảng yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng nhợt nhạt treo trên đầu, chỉ cảm thấy vắng lặng tiêu điều. Trong lòng lòng hắn đột nhiên dâng lên vài tia hiu quạnh, giống như chờ đợi ở một góc nào đó thình lình nhảy ra một người, tươi cười giảo hoạt với hắn.
Rõ ràng là ao tù nước đọng mà cứ lần lượt bị quấy đảo gợn sóng.
Ngoài cửa Viên phó quan cẩn thận gọi một tiếng: “Tướng quân.”
Hắn quay người lại, giọng nói lộ ra tia vui mừng không dễ phát hiện: “Tìm được rồi?”
Viên phó quan chần chừ nói: “Đã lật khắp trong phủ cũng không tìm được. Có người nói thấy nàng ra chuồng ngựa, nhung ngựa không thiếu, ngược lại phát hiện dấu hiệu giằng co. Thuộc hạ đoán…”
Hắn đột nhiên cảm thấy nôn nóng, cầm bảo kiếm lên. Hắn luôn luôn bình tĩnh biết tự kiềm chế, đối đầu với kẻ địch mạnh cũng chưa từng biến sắc. Viên phó quan chưa từng thấy hắn kích động như vậy, muốn ngăn cản lại bị hắn đẩy ra: “Chuẩn bị ngựa.”
Viên phó quan nào dám ngăn cản nữa, vội nói: “Vâng.”
Giống như tỉnh dậy lại giống như trong mộng, quanh quẩn nơi chóp mũi đều là mùi hương Tô Hợp ấm áp mềm mại tinh tế, nàng yếu ớt mở to mắt, chỉ nhìn thấy gạch đen dưới tay chiếu rõ bóng người. Màn trướng minh hoàng phất phơ theo gió, bàn long trụ trạm khắc tinh xảo, cung điện to như vậy dường như chỉ có một mình nàng, tráng lệ làm cho người ta sợ hãi. Nàng chậm rãi quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546528/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.