Chúng vương gia cả kinh, quay đầu đã thấy một người mặc thường phục đen khí thế hiên ngang đứng giữa mọi người, như sao sáng vây quanh mặt trăng, ngũ quan rõ ràng lạnh lùng, chân mày nhàn nhạt mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại thâm thúy.
Không khí trong thoáng chốc có chút ngưng trọng, Nam Cung Giác dẫn đầu đoàn người hành lễ: “Ngô hoàng vạn tuế.”
Bọn thị nữ làm gì gặp qua tình thế như vậy, có thể nhìn thấy các vương gia đã là vinh hạnh vạn phần rồi, nào ngờ lại còn có thể diện kiến thiên nhan, liền vội vàng quỳ xuống. Tiểu Di quỳ trong đám người cũng không dám ngẩng đầu lên, len lén nhìn vài cái chỉ thấy một dáng hình cao gầy khí phách, giống như nam tử của trời vậy, nàng chỉ nói ở phủ tướng quân này, vị tướng quân kia là trời, hôm nay vừa thấy, hoá ra quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên.
Chỉ nghe vị hoàng đế kia nói: “Đứng dậy đi, không cần giữ lễ.”
Cẩn thận nghe, giọng nói kia lại có cảm giác quen tai. Nghĩ tới đây lập tức lắc đầu, nàng quả nhiên là vui quá hóa rồ rồi, giọng nói của thiên tử nàng sao có thể nghe qua chứ?
Nam Cung Giác đứng dậy dẫn hắn đến chỗ ngồi cao nhất: “Bệ hạ, mời.”
Hoàng đế ngồi xuống, một thân y phục đen sắc bén mạnh mẽ, cơ trí đẹp đẽ mà cao quý, Nam Cung Giác ở phía dưới Hoàng đế, bạch y như tuyết, xinh đẹp nho nhã, từ xa nhìn lại, hai người trái lại giống nhân vật thần tiên ở Thiên cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546521/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.