Buổi sáng liền có người đưa đồ ăn đến, hai cái bánh màn thầu nóng hổi, nửa chén cháo, nửa chén canh hẹ, một ít cá chiên hiếm khi có được, đều là những món nàng thích ăn. Đừng nói là món cá chiên, nếu như trước đây nằm mơ nàng cũng đã chảy nước miếng, hôm nay nhìn thấy món ăn thơm phức xông vào mũi, không biết vì sao lại cảm thấy khó nuốt xuống. Tiểu nha đầu đưa đồ ăn đến thấy nàng không nhận, tức giận nói: “Ngươi ăn hay là không ăn!”
Nàng vội vàng nhận lấy đặt xuống bàn, cười nói: “Sao có thể không ăn.” Cầm lấy đũa trúc giơ giơ lên, quay đầu nhìn nàng ta vẫn còn đứng ở cửa, không khỏi hỏi: “Ngươi không đi ăn cơm, nhìn ta làm gì?”
Nha đầu kia cười nói: “Nhìn ngươi ăn ngon ta cũng vui lây, quay về ta cũng có thể ăn ngon miệng.” Lại thúc giục nói: “Mau ăn đi!”
Tiểu Di cứng miệng gắp một đũa, liếc nha đầu kia một cái, dằn lòng đưa vào miệng, lo lắng nuốt xuống. Nha đầu kia nhìn thấy nàng ăn một miệng đầy không khỏi che miệng cười khanh khách, lại nói: “Ngươi từ từ ăn, ta đi đây.”
Nàng ngồi bên bàn không nhúc nhích, thấy nàng ta đi xa rồi mới bật dậy đóng ‘ầm’ cửa lại, ở trong góc cúi người xuống dùng tay móc họng, ho đến nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, cổ họng buồn nôn đến khó nhịn, “ọe” một tiếng nôn ra ngoài. Trên đất một đống ô uế giống như nôn hết cả ruột gan ra, nôn hồi lâu trên mặt nàng đã tràn đầy nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546520/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.