Chương trước
Chương sau
Viên phó quan chỉ cúi đầu không nói gì.

Hắn nghiêng đầu nhìn một đóa hoa hải đường đang nở rộ, một lúc sau mới nói: “Cũng không thể nói thả là thả, coi như nàng ta lấy công chuộc tội đi.”

Trên mặt Viên phó quan nhất thời tràn đầy ý cười, nói: “Vậy thuộc hạ sẽ mang nàng đến tạ ơn.”


Hắn hình như có chút không kiên nhẫn nói: “Không cần, an bài chút việc vặt là được rồi.”

Viên phó quan nói: “Thuộc hạ đã rõ.”

Chậu than đang lúc cháy lớn, lửa hồng cháy tách tách bắn ra ngoài tung tóe, nàng nhấc váy nhảy qua, lập tức có người cười nói: “Nhảy qua chậu than, xui xẻo liền đi.” Giương mắt lên nhìn thấy Viên phó quan đứng đối diện, khẽ cười nhìn nàng. Nàng tất nhiên cảm kích muốn hành lễ, Viên phó quan vội vàng nâng nàng dậy nói: “Nếu như muốn tạ ơn thì hãy tạ ơn tướng quân, huống hồ nếu không phải ngươi tự cứu mình, cũng không ai có thể cứu ngươi.” Tiểu Di vẫn cong mắt nói lời cảm tạ, Viên phó quan nói: “Ta để cho quản gia giao chút việc vặt cho ngươi, vừa khéo tiện đường dẫn ngươi tới chỗ ngươi ở.”

Tiểu Di vội nói: “Đa tạ đại nhân.”

Xa xa giống như nhìn thấy Vương ma ma nọ, Tiểu Di cố ý đi chậm lại, quay đầu lại cười hắc hắc với bà. Nhìn thấy nàng vẹn toàn vô sự, cả người Vương ma ma chấn động, chỉ trợn mắt há mồm, tiểu nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy bà. Cánh tay bà hất nha đầu kia ra, mặt mày trắng bệch lảo đảo mà đi.

Ăn cơm xong liền đi thăm dò địa hình. Trốn đến một góc không ai thấy nhìn chằm chằm người ra ra vào vào, phủ tướng quân canh giữ nghiêm ngặt, nô bộc ra ngoài làm việc vặt cũng phải có công văn hoặc là thẻ bài, cho dù là cửa phụ cũng không ngoại lệ. Duy chỉ thu hoạch được một điều là cứ mỗi lúc đến hoàng hôn, trước lúc tướng quân dùng bữa tối, lúc ánh chiều tà tỏa xuống cũng là lúc có mấy nam hán khỏe mạnh phụ đưa rau dưa tươi mới vào cửa phía đông. Thị vệ canh trực xem ra cực kỳ quen thuộc với những người đến này, bọn họ đưa rau củ đến bếp, nô bộc trong phủ tiếp nhận rồi thanh toán tiền. Lúc ra ngoài không cần thẻ bài, hai thị vệ phất bàn tay to cười nói bọn họ cút đi, lúc này người gõ mõ đúng lúc gõ mõ hô tô: “Cẩn thận củi lửa…” Một câu kéo dài âm tiết, xuyên qua ngõ hẹp như từ nơi xa xăm nào kéo đến.


Trong lòng Tiểu Di có tính toán, đêm đó liền thay một bộ áo màu trắng, xách theo đèn lồng tìm đến một chỗ không người, đặt đèn lồng xuống, ngay ngay ngắn ngắn kéo váy quỳ xuống, từ trong tay áo lôi ra tiền vàng mã vụng trộm mua được, đốt trong đèn lồng, dáng vóc tiều tụy chấp tay hành lễ, miệng niệm:

“Thanh Thanh ở trên trời có linh thiêng, nhận một bái của Tiểu Di ta. Có câu oan có đầu nợ có chủ, mạng của ngươi là do tướng quân cướp đi, sau lại có Vương ma ma đổ dầu vào lửa, âm thầm hãm hại, nếu như muốn trả thù hãy đi tìm bọn họ đi. Đêm đó mặc dù ta may mắn sống sót, nhưng giống như chỉ mành treo chuông, mỗi khi đến nửa đêm không thể bình yên, thực sự như bước trên băng mỏng, hôm nay tặng lễ vật, chút tâm ý nhỏ nhoi, không thể thành kính ý, xin nhận cho. Nếu như trời xanh thương ta, mong chúc ta ngày mai thuận lợi trốn đi. Nguyện yên nghỉ.”

Nói xong, hai tay vái về phía trước ba lần.

Tìm một cây gỗ gẩy gẩy vàng mã đang cháy, chợt có gió thổi tới, mang theo đốm lửa bay vòng vòng lên trời cao, len vào trong bóng đêm tối đen, cuối cùng biến mất không thấy gì.

Đứng dậy phủi phủi bụi đất trên gối, bước thấp bước cao đi tới trước vài bước, chỉ nghe phía xa truyền tới tiếng bước chân nhỏ vụn, trong tiếng gió gào rít, giống như tiếng váy của bọn thị nữ ma sát nhau. Đêm hôm khuya khoắt tìm một nơi thế này nhất định là không phải chuyện quang minh chính đại gì. Tiểu Di dừng bước, cúi người thổi tắt đèn lồng, giấu người vào một bụi cỏ.


Chỉ nghe một người nói: “Ngươi gọi ta đến đây làm gì?”

Giọng nói nghe quả thật quen tai.

Lại một người nói: “Ngươi đã nhìn thấy nha đầu kia chưa, vẫn còn sống.”

“Ma ma thật nói đùa, trong viện nhiều nha đầu như vậy, đứa nào mà chẳng sống.”

“Đừng có giả ngu với ta, ta nói là đứa từ lầu viện tới kìa!”

Tiểu Di nhất thời trợn to mắt, lắng tai nghe.

“Nàng ta?” Giọng nói kinh ngạc, nhưng cố gắng đè thấp xuống: “Chẳng lẽ…”

“Chưa chết, cũng không biết vì nguyên nhân gì, tướng quân lại ngoại lệ không giết nàng ta, còn gọi Viên phó quan an bài chỗ ở. Ta len lén nghe ngóng, hình như là làm một bức họa khiến tướng quân cao hứng, nên mới không giết nàng ta.”

Người còn lại thở dài: “Nếu nàng có phúc trạch thì cứ thế đi, huống hồ có tướng quân che chở, ta và ma ma cũng…”

“Phương cô!” Người nọ lớn tiếng gọi.

Trái tim Tiểu Di nhất thời mất cả cảm giác.

Phương cô cơ hồ có chút bối rối: “Vương ma ma, người lớn tiếng như vậy làm gì!”

Vương ma ma cười lạnh nói: “Đừng quên, ban đầu ngươi và ta cùng nhận tiền của Tiểu Thư, bây giờ sự tình không thành, ngươi đừng hòng phủi hết trách nhiệm.”

Phương cô nói: “Ta không phải là có ý này, ta chỉ nói cái cần làm chúng ta đều đã làm rồi, rốt cuộc chúng ta và nàng không thù không oán.”

“Không thù không oán?” Vương ma ma hừ lạnh: “Ngươi không nhìn thấy nàng ta hôm đó nhìn ta, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, vừa nhìn đã biết có tâm tư xấu. Huống hồ ngươi và ta đêm đó gần như bắt nàng đưa lên đoạn đầu đài, vừa từ quỷ môn quan trở về, nàng ta không ghi hận trong lòng sao? Bây giờ cánh còn non yếu, không thể làm gì chúng ta, cứ nhìn tướng quân đối đãi với nàng ta như vậy, sau này được thế, cánh cứng cáp rồi, đến lúc đó chúng ta có khóc cũng không tìm được chỗ.” Thở dài lại nói: “Hơn nữa, lầu viện kia với phủ tướng quân chỉ cách vài con đường, vạn nhất nếu như đụng phải, chẳng lẽ chúng ta để đồ đã ăn vào miệng phải nhả ra sao, mặt già này của ta cũng không biết giấu đi đâu.”

Ngữ khí của Phương cô có hơi sợ hãi, “Vậy thì… theo ý ma ma đi, người xem…”

“Theo ta thấy, hiện tại tướng quân cũng coi như có được đồ mới mẻ, nói không chừng qua vài ngày lại quên nha đầu kia đi. Trước kia không phải cũng có ví dụ rồi sao, không thể gấp, chỉ có thể từ từ tính. Chỗ của ta còn ít độc mạn tính, một ngày hai ngày không thể phát hiện ra, qua thời gian dài rồi im hơi lặng tiếng, sau đó sẽ mời đại phu mà ta biết, lại nói hắn cũng tra không ra nguyên cớ gì. Chúng ta chỉ cần bỏ vào bát cơm của nàng một ít như này….”

Chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng ‘rắc rắc’ thanh thúy chói tai giống như tiếng sấm, hai người kinh ngạc ngẩn ra. Phương cô sớm đã bị dọa cho trắng bệch, Vương ma ma coi như trấn định, lạnh giọng khẽ quát: “Ai đó?”

Vừa nghe một tiếng lại yên tĩnh không chút tiếng động, trong đêm tối bụi cỏ lay động theo gió dập dềnh, dày rậm như cỏ lau, lại càng phát ra vẻ tĩnh lặng, giống như lúc nãy nghe nhầm vậy. Vương ma ma không yên tâm, trong ánh mắt lộ vẻ hung ác, bước chậm rãi từng bước qua, mắt thấy sắp đến chỗ Tiểu Di đang ẩn nấp, đột nhiên nghe “meo” một tiếng, một con mèo đốm lớn vù một cái chạy ra, mắt xanh âm u nhìn hai người. Hai người thấy thế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vương ma ma vẫn còn chưa hết tức hận, đá con mèo một cái: “Mèo hoang ở đâu tới.” Con mèo kia “meo” một tiếng nhảy qua chân bà biến mất vào trong bụi cỏ.

Vương ma ma lúc này mới làu bàu cùng Phương cô trở về phòng.

Vạn vật khôi phục lại sự an tĩnh ban đầu.

Tiểu Di ngồi trong bụi cỏ, trên người giống như không chút sức lực. Một trận gió thổi đến lạnh tới phát run, nàng mới phát giác không biết từ lúc nào mà toàn thân đổ mồ hôi làm ướt sũng áo đơn dính ở trên người, vừa dính chặt vừa lạnh lẽo nhễ nhại.

Làm thế nào bây giờ, phía trước có long đàm phía sau có hổ dữ.

Tiểu Kha, nếu đệ ở đây, nhất định sẽ cho ta chủ ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.