Chương trước
Chương sau
Khi Khấu Đông mở mắt ra, đập vào mắt y đầu tiên vẫn là Diệp Ngôn Chi như cũ. Hắn ngồi ở bên mép giường, được bao phủ bởi một vầng sáng nhàn nhạt, từ trán cho đến cằm đều vô cùng thanh thoát, chỉ có lông mày là sâu hoắm.

Bóng dáng này dường như xếp chồng lên cùng với hình ảnh Khấu Đông nhìn thấy trong mơ, khiến cho trái tim y nhảy dựng lên nhưng mặt ngoài y vẫn không biểu lộ một chút nào.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Diệp Ngôn Chi bình tĩnh nhìn y chăm chú, hắn không hề đề cập đến vấn đề nào khác, chỉ hơi nghiêng người áp sát về phía trước, từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại, "Thế nào?"

"Cái gì cơ?"

"Hẹn hò cùng NPC ấy." Diệp Ngôn Chi lặp lại, "Thế nào?"

"......"

Còn chưa kịp nói, Khấu Đông đã đột ngột nhớ đến nụ hôn bất ngờ xảy ra trong khi hẹn hò với giáo viên tâm lý. Tưởng tượng tiếp như vậy, ánh mắt của y không khỏi lay động, không hiểu sao mà sinh ra một chút áy náy để rồi không dám đối diện với tầm mắt của Diệp Ngôn Chi, "Cũng.. . cũng bình thường."

Diệp Ngôn Chi nhẹ nhàng cười thành tiếng, nghe không ra chút vui giận nào.

"Vậy sao?"

Khấu Đông càng thấy tắc nghẽn trong lòng hơn, âm thầm túm hệ thống ra đánh một hồi.

Nếu không phải do cái game rẻ rách này thì sao y lại có thể càng ngày càng giống một thằng khốn nạn như vậy!

Mọi thứ buộc y phải khốn nạn, y không thể không khốn nạn...

Khấu Đông đành phải dùng lời nói kinh điển của mấy thằng trai đểu: "Chẳng lẽ cưng nghi ngờ ba sao? Vấn đề ở đây không phải là hẹn hò như thế nào, mà là ở việc cưng có tin tưởng ba không!"

...Mẹ nó, đây chẳng phải là câu nói điển hình thường được dùng khi bị bắt gian sao?

Giờ đây y đã hoàn toàn ngồi chắc trên cái ghế trai đểu này rồi.

Ngay khi vấn đề về sự tin tưởng được nhắc đến, vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi càng giống kiểu cười như không cười. Khấu Đông dứt khoát đứng lên, chột dạ luồn ra phía trước, "Ăn cơm, ăn cơm."

Không nên nói tiếp về vấn đề này nữa.

*

Vài ngày sau, thời gian tiến vào phó bản mới đã đến. Khấu Đông dựa vào buff may mắn của Diệp Ngôn Chi để rút đồ ở ao đổi thưởng, cuối cùng đã rút ra được một món đồ mà y không thể tưởng tượng nổi.

Một núm vú bằng cao su.

Mục đích sử dụng để xoa dịu tâm trạng của NPC.

Cái núm vú cao su này khiến cho Khấu Đông cảm thấy khó hiểu vô cùng, kinh ngạc cầm nó nửa ngày rồi mới quay sang hỏi Diệp Ngôn Chi: "Đây là cái gì?"

Chẳng lẽ về sau khi bị NPC đuổi giết, y có thể nhét cái thứ này vào miệng đối phương được à? ? ?

Hình như phong cách này có hơi không bình thường!

Y không thể nào tự tưởng tượng ra được bộ dáng của Cha thiên thượng hoặc là con thiêu thân khổng lồ kia ngậm núm vú giả trong miệng rồi lóng ngóng nói chuyện với y đâu...

Diệp Ngôn Chi do dự nói: "Không đúng lắm."

Khấu Đông: "Hả?"

"Có thể đạo cụ này có tính định hướng," Diệp Ngôn Chi giản lược nói, "Đạo cụ đổi trong ao thường có hai loại. Một loại là kiểu thông dụng, ở phó bản nào cũng có thể sử dụng —— ví dụ như cung tên mà cậu rút được lúc trước."

"Một loại khác là đạo cụ không thông dụng, có tác dụng trong thời gian hạn định, nó sẽ trực tiếp chỉ hướng đến phó bản kế tiếp của cậu."

Cũng giống như rút được lá bài tiên tri vậy.

Các phó bản trước trong game đều được chọn lựa ngẫu nhiên, có thể chọn giữa chơi một người hoặc chơi đoàn đội, chỉ có cách tổ đội cùng các người chơi khác thì y mới biết trước được về phó bản mình sắp vào. Nhưng rút ra được đạo cụ có tính định hướng thì Khấu Đông không còn hiệu quả tổ đội nữa, cho dù bây giờ y có gia nhập vào đội ngũ của Tống Hoằng thì cũng không thể nào tiến vào phó bản của đối phương.

Dưới sự chỉ dẫn của hắn, Khấu Đông đã thí nghiệm thử, chờ khi Tống Hoằng login thì bảo anh gửi cho mình lời mời tổ đội.

Quả nhiên, nút mời đã không hoạt động.

Y đã chính thức bị ràng buộc cùng với phó bản kế tiếp rồi.

Khấu Đông nắm chặt núm vú cao su, do dự nói: "...Chẳng lẽ cái này ám chỉ ba phải sinh đứa con thứ hai?"

Diệp Ngôn Chi: "..."

Phải nói rằng, Khấu Đông đã bị chính logic kỳ lạ của mình thuyết phục một cách kỳ quái. Bây giờ đất nước đang kêu gọi sinh hai con để duy trì tỷ lệ dân số, nếu cái trò chơi này theo kịp thời đại thì dường như cũng không phải không có đạo lý.

Tống Hoằng với A Tuyết cũng online sau khi xong hết công việc, trong thời gian Khấu Đông tiến vào phó bản thì hai người bọn họ cũng chẳng rảnh rỗi, cả hai đều đã đi chơi một màn chơi đơn khá đơn giản.

Khi bọn họ nói như thế, Khấu Đông thật sự không thể tin nổi: "Khá đơn giản? ? ?"

Y suýt chút nữa đã bị cả đám huyết tộc, thiên sứ cùng thần minh biến thái giết chết có được không hả!

Giọng điệu đáp trả của y có phần mãnh liệt quá mức, khiến cho Tống Hoằng cảm thấy hơi do dự: "...Đúng. Bình thường mà nói thì độ khó của ải một người còn thấp hơn so với ải đoàn đội."

Cho nên điểm thành tựu nhận được cũng thấp theo.



Khấu Đông: "......"

Hiện tại y bắt đầu hoài nghi rằng từ đầu đến giờ đối phương không hề chơi cùng một trò chơi với mình.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, với —— độ thiện cảm được buff max của NPC đối với y, cho dù là cấp bậc bình thường thì vẫn có thể biến thành cấp địa ngục, tất nhiên không phải cùng trò chơi rồi.

Y bàn bạc với Tống Hoằng về phó bản kế tiếp. Tống Hoằng không chút suy nghĩ đã nói sẽ đi cùng với Khấu Đông, hiểu rõ nhau thì ít nhiều gì vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau được.

Bây giờ bọn họ cũng na ná như một tiểu đội rồi, Khấu Đông tất nhiên đồng ý rồi gửi lời mời tổ đội cho đối phương.

Y không thể gia nhập đội của Tống Hoằng, nhưng muốn kéo Tống Hoằng với A Tuyết vào đội của mình thì không có vấn đề gì cả. Tiến vào cùng với A Tuyết còn có một cậu trai nữa, điều này khiến cho Khấu Đông hơi kinh ngạc, khi hỏi thì cô gái nhỏ không che giấu gì cả, chỉ nói: "Có quan hệ với tên cặn bã kia."

Có lẽ e ngại hệ thống nên cô cũng không nói rõ ràng, nhưng Khấu Đông tự có phỏng đoán ở trong lòng.

Tên cặn bã dĩ nhiên đang chỉ cái kẻ gọi là ba của A Tuyết, có quan hệ cùng với kẻ đó thì có lẽ là người thân, cũng có thể là đứa con sinh ra cùng với người khác sau khi chạy trốn bỏ rơi vợ con.

"Không cần để ý đến nó," trong câu chữ của A Tuyết tràn ngập vẻ lạnh lùng, "Chỉ là người xa lạ thôi."

Nếu cô đã nói như vậy thì Khấu Đông cũng không nhiều lời nữa, chỉ thông báo cho mấy đội viên biết để chuẩn bị tiến vào phó bản.

Trước khi tiến vào, hệ thống vẫn lặp lại quy tắc của phó bản tổ đội bằng giọng điện tử đơn điệu, đồng thời tuyên bố tên của phó bản nhiệm vụ này cho đội ngũ.

【Tên phó bản: Quỷ anh. 】

【Nhiệm vụ chính tuyến 1: Hoàn thành hiến tế. 】

【Nhiệm vụ chính tuyến 2: Siêu độ quỷ hồn. 】

【Người chơi có thể tùy ý chọn một trong hai nhiệm vụ chính để hoàn thành, hoàn thành một trong hai nhiệm vụ sẽ được coi là nhiệm vụ thành công, có thể rời khỏi phó bản ngay lập tức. 】

Nó dừng lại như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ đơn giản nói: 【Chúc may mắn. 】

......

Đối mặt là một cơn gió ẩm ướt dấp dính, cảm giác sền sệt dinh dính, có khuấy cũng không khuấy động được.

Cơ thể bọn họ bị mắc kẹt ở một nơi tối tăm không nhìn thấy được năm ngón tay, đột nhiên nghe thấy có tiếng cười hì hì của trẻ con vang lên phía sau lưng bọn họ, kéo theo đó là một giai điệu kỳ lạ cổ quái, chúng hát một bài đồng dao mà bọn họ chưa từng nghe thấy bao giờ:

"Chuông leng keng, không ai điểm trang.

Mắt vẫn sáng, lòng khó yên.

Ục ục ục, uống canh đầu.

Ngươi không ăn, ta thử trước.

Ô hô hô uống cạn sạch.

Ra cục đá, giấu cây kéo.

Hi ha ha đừng hoảng sợ.

Bữa tiếp theo, đến ngươi làm canh." [1]

[1]. Nhạc đồng dao kinh dị Trung Quốc, tên bài hát là "U Sơn Quỷ Thoại" (幽山诡话)

Đột nhiên Khấu Đông cảm thấy lạnh thấu cả xương, tưởng như đã bị ném vào trong một cái giếng nước lạnh băng, tiếng cười ha ha hi hi của trẻ con vang lên rồi lặp lại câu hát cuối cùng một lần nữa:

"—— Bữa tiếp theo, đến ngươi làm canh!"

Thoáng chốc lời nói tràn ngập vẻ hiểm độc, hơi thở lạnh băng tựa hồ đã phả lên gáy, cảm giác run rẩy giống hệt như bị rắn độc quấn thân bắt đầu lan tràn, Khấu Đông không khống chế nổi mà dựng hết tóc gáy lên.

Chỉ bàn tay của Diệp Ngôn Chi mà y đang nắm mới cho y cảm giác dễ chịu, nhưng ngay sau đó, bàn tay đột nhiên buông khỏi tay y.

"..."

Khấu Đông đột ngột giật mình, muốn mở miệng kêu nhưng nghĩ đã vào phó bản rồi, vẫn nên ngậm miệng lại, không phát ra tiếng thì hơn.

Y lắc lư thân mình, hơi thở bỗng trở nên đè nén lại như thể đang ở trong một không gian bịt kín. Tay chân cực kỳ khó hoạt động, cả cơ thể như bị tê liệt, mất nửa ngày mới chịu nghe theo sự chỉ huy của đại não.

Ngón tay va chạm vào một thứ gì đó cứng rắn, y sờ thấy hoa văn.

Đây phải là gỗ, mài không được trơn bóng mịn màng cho lắm, mấy chỗ ở viền sờ vào vẫn hơi gai tay.

Dựa theo tần suất lắc lư dao động, Khấu Đông dần nhận ra bản thân đang ở trong một cái thùng bị ai đó khiêng đi. Bọn họ tất cả đều im lặng không nói gì, chờ đến lúc đến được nơi thì mới dỡ Khấu Đông xuống.

"Ngay tại đây?"

Một giọng nói lanh lảnh vang lên.

Giọng nói này nghe không giống người cho lắm, âm cuối được kéo dài ra một cách kỳ quái.

"Ở đây."

Một giọng nói khác lặp lại, đồng thời có càng nhiều tiếng vang nặng trĩu vang lên, có lẽ những người chơi khác cũng được đặt lên trên mặt đất rồi.



"Sắp bắt đầu rồi," giọng nói lanh lảnh nói, "Cần phải chú ý bọn chúng."

"Tất nhiên," một NPC khác trả lời, "Không một tế phẩm nào có thể trốn thoát."

Khấu Đông giật mình ghi nhớ lời này vào trong lòng.

Tế phẩm?

Đầu mối chính của nhiệm vụ chính là hoàn thành hiến tế, hiện giờ thân phận của bọn họ có lẽ chính là tế phẩm.

Được dùng để tế cho ai?

Thần minh?

Hay là quỷ anh?

Y liên tục suy đoán ý nghĩa của nhiệm vụ này, lại nghe thấy giọng nói càng lúc càng xa, như thể đã bỏ bọn họ lại đây và không thèm quan tâm đến nữa. Khấu Đông chờ đợi trong chốc lát, thấy không còn giọng nói nào khác vang lên nữa thì mới dần dần dồn sức vào cánh tay rồi ra sức đẩy tấm ván gỗ rất nặng phía trên đầu.

Y mất chút thời gian mới đẩy nó ra được, ngồi dậy từ bên trong rồi nhanh chóng quan sát bốn phía.

Tương đối âm u, không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, có vẻ giống một cái miếu.

Cái nơi vừa mới giam y lại chính là một cỗ quan tài.

Trước y, những người khác đã ngồi dậy từ trong quan tài, lúc này cũng đều đang đưa mắt quan sát bốn phía. Khấu Đông liếc mắt nhìn thấy một người đàn ông xấp xỉ tuổi của y, gương mặt này y chưa từng gặp qua lần nào cả.

Người đàn ông kia cũng để ý đến y, dường như muốn biểu đạt vẻ hữu nghị nên đã cười với y.

"Xin chào."

Khấu Đông đáp lại, y không có tâm tư trả lời nhiều quá. Hiển nhiên người đàn ông này đi vào đây cùng với các đội viên, sau khi ra khỏi quan tài thì lập tức vội vã đi mở nắp quan tài giúp những người khác.

Khấu Đông cũng muốn đi hỗ trợ, nhưng cả Tống Hoằng lẫn Diệp Ngôn Chi trong đội y đều có sức lực lớn, đến cả cô gái nhỏ A Tuyết cũng là một người phụ nữ có dáng điệu chẳng thua gì đấng mày râu, một phát bổ quan tài ra luôn.

Khí thế đó khiến cho vụn gỗ văng tung tóe, dọa những người chơi xa lạ khác sợ đến mức nhảy dựng lên.

Khấu Đông cũng rất kinh ngạc, hình như giá trị vũ lực của cô gái nhỏ lại cao hơn rồi.

"Đã luyện tập kiểu gì thế?"

A Tuyết cử động cổ tay, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, bình tĩnh nói: "Học thêm chút Karate bên ngoài."

"..."

Chị gái à, lời chị nói nghe đơn giản quá đi, chị học chút karate ở chỗ nào đấy, rõ ràng chị đi thay da đổi thịt bản thân thì đúng hơn đấy!

A Tuyết đứng lên từ bên trong, đồng thời nhảy xuống đáp chân lên nền đất, nói: "Người đã đủ?"

Cùng lúc đó, một cỗ quan tài bên cạnh cũng phát ra tiếng vang bịch bịch giống như có người nào đó đang giãy dụa muốn chui ra từ bên trong nhưng chưa thành công vì không đủ sức lực.

Tống Hoằng nhăn mày lại.

"Còn một người nữa đâu?"

Anh nói ra một cái tên mà Khấu Đông không biết, hiển nhiên không phải là tên thật mà chỉ là tên giả đã được bàn bạc sẵn từ trước đó.

"Duẫn Kỳ đâu?"

Vẻ mặt A Tuyết lạnh nhạt, nói: "Không biết."

"Ở đây," trong quan tài phát ra tiếng kêu la mơ hồ, chợt tiếng đập lại vang lớn hơn nữa, "Ở chỗ này! —— Cứu em ra ngoài đi! !

Cô gái nhỏ nhăn mày lại.

Cô đã tổ đội với người khác nhiều lần như vậy rồi, ít khi gặp phải một đồng đội vô dụng như vậy, rút một thanh đao thép to lớn sắc bén từ trong hành lý ra.

Khấu Đông vừa nhìn thấy thanh đao này là lại nghĩ đến cảnh đối phương chém mấy con thiêu thân như chặt rau dưa, Tống Hoằng cũng hơi kinh hãi: "Em định chém em ấy à?"

Cô gái nhỏ không phản ứng lại anh.

Thanh đao thép lớn chém sắt như chém bùn, cô vung đao lên chém một nhát đã khiến cho nắp quan tài bay biến. Nắp quan tài đập mạnh vào trên tường rồi chia năm xẻ bảy, khiến cho những người chơi khác không nhịn được liếc nhìn.

Khi họ nhìn thấy người cầm đao chính là một cô gái nhỏ thoạt nhìn mềm mại yếu đuối thì ánh mắt đã lập tức thay đổi.

...Woa.

Cái gì thế này, nữ King Kong bất khả chiến bại?

[06/11/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Quỷ anh đã nhắc đến ở giới thiệu cuối cùng cũng đến rồi đây!

Thành phần kinh dị có thể sẽ nhiều hơn so với mấy phó bản trước một chút, nhưng cũng không có nhiều lắm đâu, tui không viết được cái gì dọa người quá, sợ gặp ác mộng ấy TAT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.