Dường như Khấu Đông đã chìm vào trong một giấc mộng rất dài.
Y đứng thẫn thờ trên mái nhà, nhìn từ trên cao xuống. Xe cộ bên dưới qua lại tấp nập, những ngọn đèn màu vàng đỏ như hoà vào thành sông chảy xuôi dưới chân y.
Người tan làm, kẻ về nhà, không thì cũng đang vội vã chạy tới bữa tiệc tiếp theo, bà cụ nắm tay cháu trai, cô gái nhỏ rúc vào ngực người yêu, ai nấy đều có điểm đến của riêng mình.
Mũi chân y dừng lại sát bên rìa mái nhà, nghe thấy tiếng gió gào thét vù vù. Phía sau là cột thu lôi thẳng tắp cao vút, trên sân thượng trống không, chẳng có lấy một bóng người.
Chỉ mình y có thể nghe được tiếng bước chân.
Tử Thần đội chiếc mũ choàng màu đen dày cộp nặng trĩu, đứng ngay sau lưng y. Y bị ánh mắt u ám đó chiếu thẳng tới, cơ thể cứ như bị ngâm vào dòng nước lạnh thấu xương, mỗi lần hít thở đều cảm thấy đau đớn.
"Tôi muốn sống."
Y nghe thấy giọng nói mệt mỏi do chính bản thân mình phát ra.
"Tôi chỉ muốn sống thôi..."
Tử Thần nhìn y một cách hờ hững, cũng không đáp lời y. Nhưng trong lòng Khấu Đông vẫn biết loáng thoáng, có lẽ lần này y sẽ không thoát được nữa rồi.
Thật lâu trước đây, đã có một đại sư từng nói với mẹ y rằng: "Đứa bé này có tướng chết yểu, chắc chắn sẽ không sống qua 6 tuổi."
—— Đó là chuyện từ bao giờ nhỉ?
Ngay sau đó, y nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-game-yeu-duong-da-bien-thanh-game-kinh-di/2102321/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.