Màu trắng, sáng bóng tròn trịa, chẳng có gì đặc biệt —— là một chiếc cốc hoàn toàn bình thường. Như vậy rồi mà NPC còn không muốn dùng, y chỉ có thể lý giải rằng do tật xấu của tên này lại tái phát rồi, cứ phải vẽ chuyện cho y.
Vì thế y xách toàn bộ ấm trà mang qua cho hắn, cũng chân thành dò hỏi: "Hay là anh uống thẳng từ miệng ấm đi?"
Y còn chưa gặp tên NPC nào khó chơi như vậy đâu —— uống có cốc cà phê thôi mà còn đòi uống ra hoa nở sao?
Giáo viên tâm lý ngả nửa người vào sô pha, cười đến gần như mất khống chế, qua nửa ngày mới bình tĩnh lại được. Hắn vỗ vỗ khoảng trống nho nhỏ ngay bên người mình, ra hiệu y ngồi xuống.
Khấu Đông thấy hắn cười thì không sao vui nổi, rề rà mãi mới trèo lên chen chúc với hắn trên chiếc sô pha.
Sô pha không lớn, bình thường cũng chỉ đủ chỗ cho một mình Khấu Đông ngồi đọc sách, bây giờ lại thành nơi cho hai người đàn ông trưởng thành sóng vai chen lên, không thể tránh khỏi việc phải dựa vào nhau. Hơi thở ôn hoà nhã nhặn truyền tới từ cơ thể người đàn ông, như gió xuân phả vào mặt, hoàn toàn không nhìn ra chút khí chất biến thái nào. Hắn cầm lấy bàn tay của người yêu mình rồi vuốt ve, mân mê nó giữa lòng bàn tay mà chẳng hề biết chán, ngón tay thân mật đan vào với nhau: "Giận rồi à?"
Khấu Đông không trả lời.
"Đừng giận mà," Ngữ khí của giáo viên tâm lý càng thêm dịu dàng, nửa ôm lấy y, trầm giọng nói, "Anh tới đây là để chăm em thôi."
"......"
Khấu Đông nghĩ thầm, chỉ được cái mồm, cuối cùng là anh chăm tôi hay tôi chăm anh?
Mặc dù y không nói ra những lời này, nhưng ánh mắt rõ ràng đã chứng minh tất cả.
Người đàn ông trẻ tuổi thoáng dừng lại, khoé môi chợt cong lên, cười như không cười.
"Sao bé yêu lại nhìn anh như vậy? —— Muốn tưới hoa à?"
Khấu Đông chẳng biết là bị từ "bé yêu" hay "tưới hoa" kia kích thích —— nhưng nhìn vẻ mặt của giáo viên tâm lý, y có thể xác định rằng "tưới hoa" này chắc chắn không phải hành động tưới nước đơn thuần bình thường —— chưa biết chừng thứ bị tưới lại chính là "đóa hoa" của y.
Vì để chứng minh mình không muốn, y lập tức dời ánh mắt đi.
Giáo viên tâm lý lại bắt đầu cười. Khấu Đông liếc hắn, lần đầu cảm thấy NPC có khả năng là tên điên.
Đây có lẽ lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ sung sướng như thế ở người nọ. Trạng thái vui vẻ này vẫn được duy trì từ lúc bọn họ hẹn hò đến hiện tại, y nghĩ rằng chắc mình chẳng còn giống bánh ngọt nhỏ nữa đâu, mà là hạt dẻ cười có tác dụng cực mạnh mất rồi, bằng không thì tại sao y cứ nói câu nào hay tỏ thái độ gì là tên này lại mừng như được ăn kẹo vậy chứ.
Ngứa mắt chết đi được.
Ý đồ đuổi người của y không thực hiện thành công, thanh niên cũng chẳng chịu đi, cứ ở lì chung một phòng với y, thậm chí còn bày ra tư thế muốn bầu bạn đêm khuya với y như thật, lấy một bàn cờ nhảy từ trong ngăn kéo ra.
Huyệt thái dương của Khấu Đông nhảy lên thình thịch, cuối cùng vẫn không lay chuyển được hắn, đành phải đặt mông ngồi ở trước bàn cờ.
Nghĩ thoáng lên, y tự nói với bản thân, dù sao thì chơi cờ cũng đỡ hơn thưởng cúc.
Ít nhất là an toàn.
Nghĩ như vậy, nhân sinh của Khấu Đông đều sáng tỏ thông suốt. Y ngồi thật vững, hỏi: "Anh dùng quân cờ màu gì?"
Giữa ngón tay giáo viên tâm lý kẹp một quân cờ màu xanh lam.
Khấu Đông thấy vậy, liền duỗi tay đi đủ màu đen. Không đợi y xếp xong, phía trên bàn cờ đột nhiên xuất hiện một bàn tay khác. Người đàn ông giữ lấy tay y, không cho phép cự tuyệt mà kéo y sang một hướng khác: "Em dùng màu đỏ đi."
Khấu Điềm Điềm càng hỏi chấm cực mạnh.
"Vì sao?"
Mịa nó chẳng lẽ còn đòi cả yêu cầu về màu sắc nữa hả? Làm gì vậy chứ, tính bày cờ nhảy thế vận hội Olympic sao?
Giáo viên tâm lý chống cằm, thần thái có chút biếng nhác. Đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt của hắn mải miết nhìn người phía trước mà chẳng nỡ chớp cái nào, bị đồng tử như thế nhìn chăm chú, nội tâm y cứ có cảm giác giống hệt bị nhìn trộm vậy.
Đột nhiên, giáo viên tâm lý bỗng trả lời: "Bởi vì xứng đôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]