"Richard, tôi còn có việc. Anh cứ ngồi chơi." Phó Ngôn Hình sau khi nghe cuộc điện thoại thần bí nào đó liền lập tức biến mất.
Mà Trịnh Lục Kiệt tất nhiểu hiểu "nỗi khổ" của bạn. Anh gác chân lên bàn, xua xua tay ra hiệu đuổi người.
"Đi đi."
Tôi ngồi bên cạnh Trịnh Lục Kiệt, nhíu mày có chút không hiểu.
"Vì sao anh toàn kết bạn với cực phẩm thế.?"
Mà Trịnh Lục Kiệt lúc này đang từ từ nhâm nhi quả táo nhỏ trên tay.
Cả người dựa vào thành ghế. Phong thái lãnh đạm, cợt nhã khiến người đối diện cảm thấy không kiên nhẫn.
Nửa ngày sau, Trịnh Lục Kiệt mới trả lời câu hỏi của tôi.
"Vì anh đặc biệt."
"Đặc biệt?"
"À, thì là anh thích đánh nhau với mấy đứa đẹp trai hơn mình." Trịnh Lục Kiệt mỉm cười.
Tôi hoàn toàn đứng hình.
Đánh nhau. Cách tốt nhất để kết bạn của bọn con trai. Qủa thật không sai.
Thì ra người bên cạnh không vô hại như tôi vẫn thường nghĩ.
Tôi đã cảm thấy điểm chung để Lãnh Thiệu Huy cùng Trịnh Lục Kiệt có thể kết bạn với nhau rồi.
Nếu Trịnh Lục Kiệt là nắng ấm thì Lãnh Thiệu Huy là băng tuyết. Nếu Trịnh Lục Kiệt là người bất cần thì Lãnh Thiệu Huy lại là người rất nghiêm túc. Nếu Trịnh Lục Kiệt thường xuyên bày ra bộ mặt bỡn cợt thì Lãnh Thiệu Huy lại thường dùng sự lãnh đạm của mình để thu hút sự chú ý của người khác.
Tóm lại, nếu Trịnh Lục Kiệt là vấn đề thì Lãnh Thiệu Huy sinh ra là để giải quyết vấn đề.
Tôi gật gù, khá là hài lòng với sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-anh-se-cuoi-em/574900/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.