6 tháng sau...
Cốc... Cốc...
"Vào đi."
Cửa mở ra, từ bên ngoài, Đường Kiên với tập hồ sơ dày cộm đi vào.
Anh kính cẩn cúi đầu chào sau đó liền đặt hồ sơ lên bàn làm việc màu đen, nói:
"Boss, đây là hồ sơ ứng tuyển."
Lúc này, người ngồi trên ghế xoay lớn mới có động thái. Hắn cẩn thận gấp tập tài liệu lại, đặt bút xuống. Cả người hắn dựa vào thành ghế, hai tay tùy ý đặt trên đùi. Cả người uể oải, thiếu sức sống rõ rệt.
"Thế nào?"
"Thưa boss, những người này đều có năng lực. Trong số đó..."
"Ý tôi hỏi Nguyên Phục Quân. Tình hình thế nào? Con nhóc ấy chết trôi ở đâu rồi?"
Lãnh Thiệu Huy không mấy nể mặt, trực tiếp cắt đứt lời của Đường Kiên.
Đường Kiên mặt méo sệch: Boss, bàn chính sự được không?
Mà Lãnh Thiệu Huy như thần, liếc một cái liền biết trong lòng Đường Kiên đang nghĩ gì. Hắn nói:
"Tôi giống như đang không nghiêm túc à?"
Cậu có chỗ nào nghiêm túc.
Đường Kiên tất nhiên không dám thừa nhận như vậy. Bởi vì sau đó, anh ngay lập tức báo cáo tình hình.
"Thưa boss, không tìm thấy Nguyên tiểu thư. Không có dấu hiệu bị bắt cóc. Có lẽ đã trốn đến nơi nào đó rồi."
Lãnh Thiệu Huy trầm ngâm đưa tay xoa xoa trán.
Trốn ở đâu đây? 6 tháng rồi không được gặp như cả vạn thế kỉ. Nỗi nhớ khiến hắn không một phút yên ổn. Dường như thời gian mười năm trước lại lặp lại.
Nhưng lần này là Nguyên Phục Quân biến mất. Không phải hắn.
Thở dài một cái, Lãnh Thiệu Huy hất mặt về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-anh-se-cuoi-em/574901/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.