"Lục Kiệt, chúng ta đi thôi. Họ sẽ không tin đâu." Tôi kéo tay Trịnh Lục Kiệt, rời đi.
Ngồi trên taxi, tôi lại rơi vào trạng thái chân không. Thì ra đã đến được Roma rồi nhưng gặp được Lãnh Thiệu Huy lại khó như vậy.
"Đừng lo. Lãnh Thiệu Huy cũng không phải là tổng thống. Sẽ nhanh gặp thôi." Trịnh Lục Kiệt trấn an tôi.
Tôi quay sang hắn mỉm cười.
Tôi cũng không có yếu đuối như vậy. Trước sau gì cũng sẽ gặp. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tôi không giỏi tiếng Ý cho lắm, nhưng Trịnh Lục Kiệt khá rành. Vì vậy mà toàn bộ hành trình của hai chúng tôi đều do anh an bài.
Ngồi trên taxi, không biết từ lúc nào tôi miên man chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại đã là 2h chiều. Đó cũng là lúc chiếc taxi dừng bánh.
Tôi mơ màng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Ở đây không còn yên tĩnh như vùng ngoại ô nơi biệt thự của Lãnh Thiệu Huy nữa.
Nơi này đông đúc, sôi nổi, náo nhiệt hơn hẳn. Những tòa nhà chọc trời to lớn đan xen nhau. Một trong số đó là nơi tôi dừng chân.
Tôi cùng Trịnh Lục Kiệt xuống xe. Nhìn tòa nhà vĩ đại trước mặt, miệng tôi không thể khép lại được nữa. Qủa thực là thành phố nghệ thuật. Một tòa nhà cũng đủ nói lên sự đẳng cấp của nó.
Tôi đang thầm tán thưởng nghệ thuật Roma thì bị thân ảnh từ đằng xa thức tỉnh.
LÃNH THIỆU HUY.
Em thấy anh rồi!
Tôi mừng đến rơi nước mắt. Nhưng sau đó lại chợt hoảng hốt vì sự xuất hiện của hắn. Mới hơn một tuần không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-anh-se-cuoi-em/574899/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.