"Vì sao không nói sớm."
Trịnh Lục Ân hướng Trịnh Lục Kiệt quát lớn. Ngay sau đó liền hướng điện thoại nội bộ kết nối tới bộ phận thư kí.
"Chủ tịch." Quản lí thư kí ngay tức khắc bắt máy.
"Cho mời Nguyên tiểu thư đến đây." Trịnh Lục Ân nghiêm nghị.
"Vâng."
Bộ phân thư kí làm việc quả thực nhanh nhẹn. Bởi vì chưa đầy năm phút sau đó, Nguyên Phục Quân đã được đưa đến tầng 79 phòng chủ tịch.
Tuy khá tò mò với thân phận của tôi nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của đại Boss, đại diện thư kí Lâm Lạc liền trực tiếp ngậm miệng.
"Trịnh Tổng." Tôi ngồi trên ghế sa lon dài trong phòng chủ tịch, cúi đầu chào một tiếng.
Lúc này, Trịnh Lục Ân mới đưa mắt nhìn tôi.
"Nguyên Phục Quân?" Trịnh Lục Ân nhíu mày. Ánh mắt chị nhìn tôi rất lạ thường.
"Dạ phải." Tôi gật đâu.
"Không giống với tưởng tượng của tôi lắm." Nếu không phải vì gương mặt nghiêm nghị của Lục Ân thì tôi còn tưởng rằng chị đang nói đùa.
Mà khoan, không giống với tưởng tượng? Trịnh Lục Ân biết tôi?
"Đừng ngạc nhiên. Thiệu Huy nhắc đến em không phải một hai lần." Trịnh Lục Ân đoán được suy nghĩ của tôi liền giải thích.
Mà tôi chỉ còn biết cười chừ. Đối với thân phận quá mức đặc biệt của Lục Ân, biết đến cái tên của tôi thôi thì cũng đã là niềm vinh dự cho tôi rồi.
"Trịnh Tổng, tôi muốn tìm Thiệu Huy. Làm phiền ngài." Tôi trực tiếp đi vào vấn đề.
Bây giờ đối với tôi, một giây một phút cũng là châu báu. Ở cạnh Thiệu Huy một giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-anh-se-cuoi-em/574898/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.