Lúc tôi từ trong cơn hôn mê tỉnh là lại đã hơn năm giờ chiều. Tôi mơ màng mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
Một màu trắng toát thu vào trong mắt tôi. Còn có mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Tôi cử động tay chân, cố gắng ngồi dậy nhưng cả người lại chẳng có chút sức lực nào.
Mơ hồ nhớ lại viện cảnh sáng nay, tôi bất giác rùng mình. Tôi sẽ không tin những gì đã xảy ra vào sáng nay nếu không có giọng nói quen thuộc ở ngoài cửa phòng bệnh.
"Bác sĩ, cô ấy thế nào?"
Tôi chắc chắn đây là giọng trầm ấm của Lãnh Thiệu Huy. Đi kèm với câu hỏi là cái nhíu mày khó chịu.
"Bệnh nhân không có vấn đề gì. Chỉ bị hoảng loạn do tác động của sự vật, sự việc. Nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại." Bác sĩ tay cầm hồ sơ bệnh án trả lời.
Lúc này, Lãnh Thiệu Huy mới yên tâm. Mày đẹp giãn ra một chút. Tuy vậy, sự lo lắng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Hắn từng bước tiến vào phòng bệnh. Mà tôi chưa kịp chuẩn bị liền bị hắn kéo vào lòng. Tôi có cảm giác cả thế giới sụp đổ bởi cái ôm này.
Tôi công nhận, ngực của hắn rất ấm, cả người đều tỏa ra mùi hương nam tính làm tôi rất yên tâm. Nhưng chính những gì hắn làm vào ngày hôm nay, tôi đã không thể nào chấp nhận được nữa.
Tôi chán ghét hắn. Rất chán ghét cái kiểu hắn luôn tỏ ra mình là thượng đế, cũng rất ghét cái kiểu giết người không chớp mắt của hắn. Một Lãnh Thiệu Huy mà tôi quen biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-anh-se-cuoi-em/574888/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.