Tim Hoàng Yến Chi giật thót, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Ông muốn hỏi vì sao cháu lại biết gỡ bom?”
Hoàng lão gia lắc đầu, trước khi vào phòng thì ông muốn hỏi, nhưng lúc nhìn thấy Hoàng Yến Chi thì suy nghĩ đó không còn nữa: “Ông sẽ không hỏi cháu chuyện này. Ông chỉ muốn nói, cháu nên chăm sóc mình cho tốt. Tối qua lúc cháu làm việc đó, có nghĩ tới mình đang là sản phụ, sức khỏe còn rất yếu không?”
Hoàng Yến Chi cảm thấy ấm áp trong lòng, khóe miệng cong lên: “ông, cháu nắm chắc chắn nên mới làm vậy. Lúc đó là tình huống đặc biệt, nếu không nắm chắc thời gian, rất nhiều người sẽ mất mạng.”
Hơn nữa, vì cô nên mới xảy ra chuyện đó, có lẽ cô không phải người tốt bụng gì, nhưng không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện cứ như vậy mà xảy ra được.
“Hơn nữa, ông à, hôm qua cháu mặc rất kín, đảm bảo không bị cảm lạnh.”
Hoàng lão gia nhìn cô, sau cùng chỉ thở dài, không thể nói gì khác: “Chi Chi, ông chỉ mong cháu, sau này, trước khi làm chuyện gì hãy nghĩ tới An An, nghĩ tới người nhà.”
“Ông, cháu xin lỗi.” Hoàng Yến Chi áy náy, thời gian qua cô quá tùy tiện, bình thường cô đều không nghĩ gì nhiều, cũng cảm thấy không có gì đáng để tâm, muốn làm gì thì làm, mặc dù đã qua lâu như thế, nhưng những điều khắc trong xương vẫn ảnh hưởng đến cô, khiến cô quên mất bây giờ mình không còn cô đơn như trước nữa.
Hoàng lão gia từ ái nói: “Không cần xin lỗi ông, ông chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933912/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.