Wenny thấy Hoàng Yến Chi thì như thấy cứu tinh, tội nghiệp nhìn cô: “Tris, nó cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không được.”
Hoàng Yến Chi vội ẵm bạn nhỏ An An, ôm vào ngực dịu dàng dỗ: “Ngoan, đừng khóc, mẹ đây.”
Bạn nhỏ An An nhận ra mùi quen thuộc, tiếng khóc nhỏ dần, tay nắm chặt lấy áo trước ngực Hoàng Yến Chi không buông.
Hoàng Yến Chi thấy con trai khóc đỏ cả má thì vô cùng đau lòng, nhưng gương mặt vẫn cười dịu dàng, tay chọt chẹt mũi nhỏ của nhóc: “Đúng là nhóc khóc nhè, mới xa nhau một lát mà đã thành mèo mướp con rồi.” Nhóc con còn tưởng mẹ đang chơi với mình, mở to đôi mắt long lanh nước nhìn cô.
Nhìn thấy vẻ mặt này, trái tim cô liền mềm nhũn, cúi đầu hôn con một cái: “Cục cưng ngoan, chúng ta về nhà nha.” Xảy ra chuyện như thế, chắc chắn không thể ở lại bệnh viện được nữa, mà muộn như vậy cũng không thể đến trung tâm ở cữ được, về nhà là tốt nhất, còn đồ trong bệnh viện thì hôm khác tới lấy là được.
“Phù, đứa nhóc này đúng là thân với mẹ ruột hơn. Chị vừa ôm nó ra ngoài thì nó tỉnh dậy luôn, có lẽ nó biết chị không phải mẹ nó nên gân cổ lên khóc mãi.”
Wenny thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cáo trạng cậu nhóc nào đó với Hoàng Yến Chi.
Hơn nữa, thằng nhóc này lúc đầu chỉ phô trương thanh thế, la hét ầm trời nhưng chẳng có giọt nước mắt nào, không ngờ sau đó, thấy lâu rồi mà mẹ chưa xuất hiện, đau lòng nên nước mắt cứ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933911/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.