“Yến Chi, cô suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi đi.” Daniel ôm tia hy vọng cuối cùng.
Hoàng Yến Chi kiên quyết lắc đầu: “Daniel, tôi tuyệt đối không bán bức tranh này, nhưng những triển lãm tranh sau này, tôi đồng ý đưa bức tranh này ra triển lãm.”
Daniel vui vẻ ra mặt, mặc dù không có hiệu quả tốt như bán đấu giá, nhưng nếu Hoàng Yến Chi bằng lòng triển lãm thì cũng một cách nâng cao độ nổi tiếng.
“Quyết định vậy đi.” Mặt mày Daniel rạng rỡ: “Có điều, nếu muốn tham gia cuộc thi thì phải dời triển lãm tranh đã định vào Tết âm lịch lại, đến khi kết thúc cuộc thi mới mở lại.”
“Anh quyết định là được rồi.” Hoàng Yến Chi không có ý kiến, thậm chí có làm triển lãm tranh hay không chẳng có vấn đề.
Daniel cẩn thận cầm bức tranh đi rồi mới nhận ra trong phòng còn có một người khác: “Ủa, cô là ai? Sao cô lại ở đây?”
Hely ngoáy ngoáy tai: “Tôi vẫn luôn ở đây mà, với lại, tôi sống ở đây.” Cô ấy nói tiếng nước T rất lưu loát, Daniel không hề phát hiện cô ấy không phải là người nước T ( Trung Quốc)
“Cô ấy là bạn tôi, Hely.” Hoàng Yến Chi giới thiệu.
Hely cười tủm tỉm, đưa tay ra: “Chào anh, tôi là Hely, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Chào… chào cô.” Daniel lắp bắp. Nhìn vào đôi mắt to tròn sáng ngời của Hely, anh ta đột nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh.
Nhìn ẻo lả vậy mà cũng biết ngại, ánh mắt Hely càng hiện vẻ hứng thú. Cô ấy bắt tay Daniel, thấy anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933717/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.