Hoàng Hi Lan thở phào một hơi, còn tưởng rằng anh thật sự biết cái gì đó: “Anh, lúc hoạ sĩ vẽ tranh thì tâm trạng cũng có thể thay đổi mà, vẽ ra phong cách tác phẩm khác trước cũng không có gì lạ.”
Lời cô ta nói có lý, Hoàng Minh Dạ cũng không diễn tả được ý nghĩ trong đầu, nhưng khi nhìn bức tranh này, anh luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhìn vào chỗ ký tên ở góc trái bên dưới, ánh mắt càng nghi ngờ.
Hoàng Yến Chi chú ý đến nét mặt của anh, trong mắt cô ẩn chứa ý cười, không ngờ anh trai cô lại là người đàn ông tỉ mỉ như vậy. Bản thân cô chính là Y Trân Hoàng, nên hiển nhiên biết chỗ ký tên ở góc dưới bên trái có gì đó là lạ. Nhưng Hoàng Yến Chi chỉ nhìn một cái là biết khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ.
“Lan Lan, con và Y Trân Hoàng thân lắm sao?” Vũ Ân Nguyệt hỏi.
Hoàng Hi Lan mỉm cười: “Rất thân, con cũng chỉ vô tình quen biết cô ấy thôi, bèn tùy ý trò chuyện mấy câu, lại thấy rất ăn ý với nhau, sau đó qua lại một hai lần liền thân.”
“Nếu có cơ hội thì mời cô ấy đến nhà chơi, người trong nhà đều rất thích tác phẩm của cô ấy.” Vũ Ân Nguyệt lên tiếng mời.
Hoàng Hi Lan cười nói: “Vâng, thưa mẹ, để hôm nào con nói với cô ấy, chỉ là Y Trân gần đây đang bận tham gia cuộc thi tranh tài họa sĩ quốc tế, sau đó còn phải chuẩn bị triển lãm tranh ở Hoa Hạ, chắc là không có thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933718/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.