Nhưng chuyện này có thể nói với Trương Linh sao? Nói rằng anh đường đường là Vệ thiếu mà lại bị người ta cắm sừng, suýt phải đổ vỏ?
Có đánh chết anh cũng không nói.
Vệ thiếu mất hứng, mặt đen sạm lại, sau đó phất tay bỏ đi.
Trương Linh bĩu môi, chỉ cho là anh thẹn quá hóa giận. Cô nhìn theo bóng lưng của Vệ Huy, lắc đầu rồi tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Đúng vào lúc này thì chuông cửa vang lên. Trương Linh vốn định gọi Vệ Huy ra mở cửa, nhưng thấy cửa phòng đóng chặt, lại nghĩ đến khuôn mặt đen thui của Vệ Huy, cô bèn đứng dậy.
Người gõ cửa là một người đàn ông, Trương Linh cảm thấy anh ta hơi quen mắt, sau đó mới nhớ ra đây là trợ lý của Vệ Huy mà cô đã từng gặp trong công ty.
Trợ lý thấy Trương Linh thì ngạc nhiên, nhưng không thể hiện ra mặt mà chỉ mỉm cười nói: “Cô Trương, đây là quần áo mà tổng giám đốc bảo tôi đưa cho cô, được mua theo size của cô.” Nói rồi, anh ta đưa một cái túi cho Trương Linh.
Trương Linh nhận lấy, lại nghe trợ lý nói tiếp: “Tổng giám đốc nói đã xin Lynda cho cô nghỉ rồi. Buổi chiều cô đến cũng được. Công ty còn có việc, tôi đi trước. Cô Trương, hẹn gặp lại.”
Trương Linh ngơ ngác đứng nhìn theo bóng lưng của trợ lý, vẫn chưa kịp hồi hồn. Cô nhìn cái túi trong tay, thấy quả thật là một bộ đồ nữ, bèn lắc đầu, đóng cửa rồi vào phòng ngủ thay quần áo.
Quả nhiên là mua theo size của cô, rất vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933716/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.