Tuệ Lâm vẫn đang trong cơn buồn ngủ, mắt đẹp mơ màng nhìn bóng dáng cao lớn trước mắt, ngáp ngáp: “Ưm. Anh về rồi?”
Hạo Vũ ngồi xuống cạnh cô, để bảo bối tựa vào lòng ngực, xoa xoa đầu nhỏ khẽ nói: “Ừm. Anh về rồi. Buồn ngủ thì ngủ trước sao lại ngồi ở đây?”
“Đợi anh.”
Môi mỏng cong lên, nụ cười ấm áp, hạnh phúc nhất từ trước tời giờ.
Quả thật trước giờ ngoài người ta chờ anh tới giết anh, chứ chưa từng ai chờ anh.
Anh ôm lấy bảo bối nhỏ vào lòng,giọng anh trầm ấm phát ra.“Bà Lục.”
Anh nói ra hai chữ “bà Lục” làm Tuệ Lâm mềm nhũn ra, đối với sự dịu dàng này của anh, Tuệ Lâm không có cách nào ngăn trái tim mình ngừng rung động.
“Hửm.” Mắt Tuệ Lâm vẫn nhắm híp lại, miệng nhỏ không mở nhưng vẫn phát ra âm thanh đáp lại.
Anh cầm túi giấy ra trước mặt cô: “Cho em.”
Tuệ Lâm mơ màng mở mắt, mùi bánh sộc lên mũi: “aa… bánh ốc quế.”
Hai mắt Tuệ Lâm trở lên sáng rực, bánh ốc quế cô thích ăn nhất. Làm sao mà anh có thể biết được cô thích ăn loại này?
Bởi cô đã không còn ăn từ bốn năm nay rồi.
“Anh thật tốt.” Đưa ra ngón tay cái giơ giơ lên, đôi mắt chớp chớp, miệng chúm chím nịnh nọt.
“Vậy thì bảo bối nên cân nhắc anh được rồi.” Hạo Vũ áp sát mặt mình tới gần gương mặt nhỏ, mũi anh cạ cạ vào mũi cô.
“Aa…” Tuệ Lâm bị Hạo Vũ ghẹo đến đỏ măt
Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822481/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.