Áo giữ nhiệt bỗng nhiên không còn nữa, một cảm giác lạnh đến tận xương tuỷ truyền vào, khiến cô run lên mạnh hơn, cô rét run ngồi bo gối trên sàn đất, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cả bản thân.
Khung cảnh quanh nhà phút chốc lại mất tiêu, thay vào đó là khung cảnh ở dưới vách núi.
Tuệ Lâm cảm thấy bản thân bây giờ không còn áo giữ nhiệt nữa thay vào đó là áo phông đen rách rưới, trên người lại đầy viết tích, chiếc áo rách rưới này cơ bản là không thể che chắn được hết cho bản thân.
Trên người lại truyền tới cảm giác đau buốt sau lưng, chiếc áo rách rưới bây giờ còn rất ướt, chỉ cần ngọn gió nhỏ vô tình thổi qua có thể làm cô chết cóng.
Tuệ Lâm ngồi xuống vách đá vừa vặn với cơ thể, hai tay đưa lên chà chà vào nhau áp lên khuôn mặt đang căng cứng, rồi lại đưa lên chà vào đôi vai để giữ nhiệt, ngón tay căng cứng dường như có thể đông cứng rét buốt.
Tuệ Lâm hà hơi, thổi vào đôi bàn tay, chà sát vào nhau cũng chẳng thể làm nó ấm hơn chút nào.
Cô bất lực dựa người đi theo vách đá, một tay chống lên vách đá làm điểm trụ, một tay bắt lấy cành cây nhỏ vén vén tuyết tạo đường đi.
Đôi chân Tuệ Lâm bắt đầu đông cứng, bước đi vô lực, lần nữa khuỵ xuống, nằm co ro trên sàn tuyết, hàng lông mi run rẫy cong dài, con ngươi Tuệ Lâm u ám nhìn về ngôi nhà nhỏ trước mặt.
Cô muốn đứng dậy đi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822480/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.