Cảm giác vì mình mà liên lụy người khác nó nặng nề, tặng kèm theo thứ khó chịu dai dẳng, khiến cảm xúc cứ thụt lùi. Hít một hơi đầy phổi, ngoài bụi bẩn và khói xe cô chẳng cảm nhận được gì, nhưng trong lòng ổn định hơn rồi.
“Cho tôi xuống gần ở cổng trường.” Lục Yên vui vẻ căn dặn.
Vì hắn đang quay lưng với cô, cộng thêm khẩu trang mà vô tư để lộ biểu cảm chân thật, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Tránh đi một phiền phức ấy mà.” Nói rồi vỗ nhẹ vào lưng Trương Ngạn Duy “Đến đây là được rồi.”
Hắn giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đạp xe, vì sợ cô tự tiện nhảy xuống dẫn đến bị thương mà cố ý đẩy nhanh tốc độ. Hệt như đang tham gia cuộc thi, mà cả hai chính là kẻ dẫn đầu.
Đột nhiên tăng tốc khiến Lục Yên bất ngờ, vội vã níu gốc áo đối phương: “Nhập học có mới mấy ngày, tôi không muốn phải nghỉ chỉ vì té xe.”
Cô tiếp tục nói: “Được rồi, đạp chậm thôi để mọi người nhìn một chút.”
Cố ý nói như thế là muốn xoay chuyển ý nghĩ cứng nhắc của bạn cùng bạn, lại không biết bạn cùng bạn cứng đầu đến cỡ nào. Hắn thật sự để mọi người nhìn ngắm thỏa thích, ai cũng chỉ tay năm ngón khiến cô muốn chui xuống cái hang nào đấy trốn tạm.
Lục Yên, một học sinh mới chuyển đến đang là tiêu điểm của cả trường, không khéo khối trên còn kéo xuống hỏi thăm sức khỏe.
Cô thảm rồi!
Cả hai cùng nhau vào cổng trường, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852852/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.