Đồng tử của giáo viên di chuyển liên tục, sau một phút xem xét cẩn thận nhẹ nhàng trả hai quyển vở về bàn.
Chắc không phải là yên bình trước cơn giông bão nhỉ? Lục Yên thầm nghĩ.
“Lớp phó không có nói dối, học sinh mới chuyển đến học hành nghiêm túc, cô có lời khen.”
Lục Yên thở phào nhẹ nhõm, cố gượng nở nụ cười đáp lại.
“Ngốc thế!” Ánh mắt Trương Ngạn Duy dõi theo giáo viên, đè thấp giọng “Đã bán thì không thể qua loa.”
Lời dặn của mẹ Bình quả thật không sai, Lục Yên nhìn rõ rồi.
Lục Yên cười khổ: “Bạn cùng bàn toàn năng mà tôi lại quên mất.”
Trương Ngạn Duy khẽ nhếch mép vì điệu bộ của cô, hắn không toàn năng đến thế, trái lại còn tệ hại hơn gấp mấy lần.
Tiết học tiếp tục, người chép phạt vẫn nên chép phạt. Trước giờ giải lao bọn họ rã rời vì cánh tay chép bài không dám nghỉ một giây.
Lục Yên biết khó nên định rời lớp trong im lặng, nào ngờ bị Trương Ngạn Duy nắm miếng vải ở ống tay áo với ý định níu giữ.
“Cô muốn đi đâu?” Hắn bình tĩnh hỏi “Đem tôi theo được không?”
Lục Yên trố mắt kinh ngạc, cứng nhắc nhìn lên phía trên. Hình như vị tiểu thư kia chưa phát hiện điều bất thường.
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đi trước, hai phút sau cậu từ từ hãy ra. Địa điểm chính là dãy phòng bỏ trống ở tầng bốn.”
Trương Ngạn Duy khẽ gật đầu, lặng lẽ nhìn Lục Yên rời khỏi lớp sau giáo viên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852850/chuong-29.html