Bọn họ chào tạm biệt ở cổng trường, Trương Ngạn Duy chở cô đến chỗ làm sau đó mới quan về cửa tiệm trà sữa thay ca.
Lục Yên đột nhiên cố chấp muốn đến, hắn cản không được.
Ngày hôm nay hắn không dùng bữa trưa, đột nhiên không có hứng ăn.
Tên Trương Kinh Lương hớn hở đến trước cửa tiệm, tâm trạng xem ra không tồi: “Như cũ, ngày mai cứ nói là anh đánh bạn học nhớ chưa.”
“Vì sao?” Trương Ngạn Duy lạnh nhạt hỏi.
“Không muốn đi học nữa, xem như là quà sinh nhật đi, hôm nay là ngày thần của cậu đúng chứ?” Anh nói rồi nhón chân dòm ngó vào bên trong.
Nhìn vào hành động đã biết người Trương Kinh Lương muốn tìm là ai, hắn nói: “Lục Yên không có ở đây.”
“Cũng phải hôm qua té xe nặng như thế, về nhà thì tốt.”
“Là bị bọn người ngoài trường đánh, không phải mỗi chân bị thương.” Hắn cụp mi vừa hồi tưởng lại viễn cảnh ngày hôm qua vừa nói.
“Cái gì?” Trương Kinh Lương cáu gắt “Còn nhớ mặt không?”
“Nhớ.”
Trương Kinh Lương cầm lấy ly trà sữa, căn dặn: “Vẽ lại chung dung của bọn đấy, tối gửi qua.”
Nói rồi anh xoay người đi với thái độ sừng sộ.
Trương Kinh Lương có bộ óc cực kỳ tốt, nếu anh chịu ngoan ngoãn theo sự sắp xếp của Trương Gia, thì tương lai không sợ thiếu tiền.
Người này giữ kết quả học tập đồng thời chống đối với mọi thứ, có lần cãi nhau với giáo viên cứng rắn đến nỗi bài thi là con số không tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852833/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.