Chương trước
Chương sau
“Nói anh ngu lại cáu.” Lục Yên dùng hai tay xoa xoa má.

Chỉ tay vào đóa hoa màu trắng đặt ở bên ngoài cửa, cô nói: “Anh có biết vạn thọ không chỉ màu vàng không? Giống hoa vạn thọ đến từ Mexico có màu trắng, hoa vạn thọ Châu Phi có thể là màu kem, vàng, cam hoặc đỏ. Hoa vạn thọ Pháp có sắc đỏ cam rực lửa mang theo mùi thơm, nhiều cánh đều nhau và bung xòe hơn các loại khác.”

Trương Kinh Lăng nghe cô đọc bảng màu, tuy không hiểu nhưng bị cuốn vào luồn kiến thức đối phương giảng dạy.

“Ý nghĩa của hoa ấy là mong muốn cuộc sống trường thọ, sức khỏe dồi dào.” Lục Yên chốt hạ “Anh muốn màu gì?”

“Tôi có nói đi thăm bệnh à?” Trương Kinh Lăng cười mà lòng không cười “Tôi muốn đi viếng mộ.”

Lục Yên vẻ mặt bình lặng: “Vậy chọn hoa thủy vu, anh muốn màu gì?”

Cái tên này không được phổ biến, Trương Kinh Lăng còn không biết nó là hình dạng gì.

Hắn nhướng mày: “Nói loại nào tôi biết, để chắc rằng cô không ăn nói lung tung.”

Lục Yên bài ra vẻ mặt chán nản, ánh mắt đảo vài vòng rồi nói: “Hoa anh túc nhỉ? Nó đại diện cho giấc ngủ thiên thu, vừa lòng anh chưa?”

“Tôi đổi ý, chọn loại hoa trước.” Trương Kinh Lăng đi đi lại lại, chỗ hắn qua đều để lại vệt nước.

Nhìn cách hắn ta làm ướt sàn, cô muốn chặt hai cái chân dài khẳng khiu kia bỏ vào thùng rác, thật sự ngứa mắt.

“Màu trắng đại diện cho tình yêu trong sáng chân thành. Màu tím cho tình yêu chung thủy sắt son.” Lục Yên đi đến chỗ loài hoa có hình dáng như chiếc ly trong lâu đài cổ xưa, ngắm nghía.

Trương Kinh Lăng tò mò đi lại gần chỗ cô, khụy một gối để nhìn kỹ hơn, hắn ta trầm giọng: “Cô nghĩ tôi trẻ như vậy mà mộ người yêu đã xanh cỏ rồi hả?”

Lời nói của tên này không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả, Lục Yên chột dạ đáp: “Màu, màu vàng đại diện cho sự may mắn, giàu sang đong đầy hạnh phúc. Thủy vu hồng ước nguyện mọi sự thành công, biểu trưng cho khát khao, vươn lên nỗ lực không ngừng nghỉ, hi vọng vào một ngày mai tươi sáng tốt đẹp.”



Cô lí nhí nói: “Loại này cũng hay được dùng trong dịp sinh nhật.”

Những gì cô tư vấn nãy giờ không phù hợp với loại đi viếng mộ, trước tiên phải hỏi người đã mất kia thích loại hoa gì, hoặc Trương Kinh Lăng có đặc biệt yêu cầu loại nào hay không.

Lục Yên dự định bắt đầu lại hỏi đối phương cho rõ, nãy giờ chỉ toàn dở thói xấu ra.

Trương Kinh Lăng nhìn chăm chú vào những chiếc cốc màu hồng, âm trầm nói: “Lấy loại này đi.”

“Thật, thật à?” Hai tay đặt ở phía sau không ngừng cọ xát, Lục Yên thấy thái độ của hắn ta không còn đùa giỡn nên có chút tội lỗi.

“Tôi thật ra…” Cô nhắm mắt lấy hơi “Từ nãy giờ có chút không nghiêm túc.”

Vì nhắm mắt nên không thể nhìn thấy nụ cười châm chọc của Trương Kinh Lăng.

Hắn ta nhấc bàn tay ướt sũng định xoa đầu cô nhưng rồi bỏ xuống: “Tôi thấy đẹp là được, gói lại đi.”

Lục Yên hí mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Lần này không dùng giấy bó hoa, cũng không dùng giấy bóng kính mà tận dụng sợ ruy băng trắng quấn quanh cuống hoa. Trước đó cố định bằng dây nhôm, dùng ruy băng để không bị lộ những phần thô kệch ra ngoài.

Trên bó hoa ấy còn xen lẫn một số hoa baby trắng để lượt bớt đi sự trống trải.

Trương Kinh Lăn đứng xem xét tỉ mỉ, sau đó đưa ra nhận xét: “Cái này, có chút giống hoa cưới.”

“Vậy à?” Cô nghiêm túc nhìn thành quả “Tôi cũng thấy giống, làm sao bây giờ?”

“Đẹp là được.” Thứ hắn ta cần không phải là một bó hoa đẹp, chẳng qua chỉ là cái cớ để vào đây.

Trương Kinh Lăng chỉ vào khóe miệng của bản thân hỏi: “Cô bị đánh sao? Ở gần đây nhưng học trường nào vậy?”



Lục Yên hạ đôi vai, ánh mắt buồn rười rượi: “Anh biết chỉ thêm một chuyện cười, nhất định sẽ cười vào mặt tôi.”

“Có khả năng, nhưng tôi muốn biết.”

“Không kể.”

Hắn ta lộ ra nụ cười gian tà: “Vậy thì không lấy hoa, khỏi trả tiền.”

Lục Yên muốn hạ huyết áp khi nghe thấy câu nói kia: “Trường Trung Học Phổ Thông Tây Quyên, hôm trước bị đám côn đồ chặn đánh trước cổng trường.”

Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Lý do là gì tôi cũng không biết, đa phần là liên quen đến cái miệng này rồi.”

“Tôi đồng ý.” Hắn ta nghiêm vô cùng tán thành với suy luận vừa rồi.

“Sao lại nóng nực thế nhỉ?” Cô đi lanh quanh giả vờ như muốn tìm gì đó “Phải hạ nhiệt độ thôi.”

“Chân què thì đứng một chỗ đi.” Trương Kinh Lăng rút điện thoại thanh toán tiền.

Lục Yên đưa hóa đơn thanh toán, còn nghĩ hắn ta sẽ đợi đến khi tạnh hẳn, nào ngờ vứt lại bó hoa chạy đi đâu biệt tâm.

Trong lúc hoảng loạn cô lê bước chân ra bên ngoài cửa hàng ngóng trông, cảm thấy vô cùng nực cười: “Chơi cái trò gì vậy?”

May là đối phương thanh toán xong tất cả mới bỏ chạy, với cái chân què này cô không biết làm sao để đuổi theo người ta.

Mưa không còn nặng hạt, cơn gió thổi qua mang theo luồn gió lạnh lẽo, mọi thứ được tẩy rửa trở về hình dáng ban đầu.

Ngồi trước vườn hoa ngắm nhìn xung quanh, mỗi cô và hạt phưa lất phất chuyển động, nổi buồn kéo đến bất chợt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.