Tiêu Giao bắt đầu dao động.
Nam Ngôn lại nói:
“Được rồi em ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất, đây là nhượng bộ cuối cùng”.
“Được rồi, hừ”.
Tiêu Giao đồng ý, dù sao đây cũng là phòng của cô mà, sợ gì chứ.
Bước đầu lừa được con mồi, Nam Ngôn không nhịn được nhếch môi cười.
Tiêu Giao đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cô nhanh chóng leo lên giường lấy chăn quấn quanh người.
Nam Ngôn cũng lấy đệm lót xuống sàn nhà.
“Tôi ngủ đây” Nam Ngôn nói rồi sẵn tay tắt đèn.
Một mảng đen kịt, càng không nhìn thấy thì lại càng càng nhận được rõ hơi thở của nhau nhưng không ai lên tiếng.
Thời gian tíc tắc trôi qua, Tiêu Giao không nhịn được nữa mà chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô, ai kia tay chân bắt đầu ngứa ngáy, nhanh nhẹn leo lên giường ôm cô vào lòng.
Nam Ngôn hít sâu, hương thơm ngọt ngào tràn ngập khoang mũi. Hai tay bắt đầu không thành thật, chỗ này sờ một chút, chỗ kia sờ một chút, sờ đến nổi làm cho bản thân của mình cứng đến đau.
Nhưng Nam Ngôn không có ý định làm đến cùng vào lúc này, hắn muốn chờ đến một lúc nào đó khi cô tự nguyện.
“Đồ vô lương tâm, anh sắp nhịn đến chết rồi này” Nói xong liền buông tay khỏi người cô, chuẩn bị đi tắm nước lạnh.
Chợt một bàn tay mềm mại nắm lấy tay hắn.
“Vậy thì đừng nhịn nữa” Tiêu Giao từ từ mở mắt, thật ra từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450288/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.