Nam Ngôn lên tiếng hỏi “Em chuẩn bị ăn cơm à?”.
Dù sao Nam Ngôn là một người đến ở ké, cô không nhất thiết phải nấu cho hắn ăn. Tiêu Giao tự an ủi chính mình để không phải lúng túng.
Cô thản nhiên đi đến ngồi vào bàn ăn rồi nói:
“Ừm, nếu anh đói bụng thì gần đây có một quán ăn bán rất ngon, anh có thể đến đó xem thử”.
Nam Ngôn đứng hình luôn rồi, anh hắn giọng hỏi:
“Anh…không thể ăn cùng sao?”.
Tiêu Giao nhìn anh rồi lại nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, mỗi món cô chỉ nấu một ít, thật sự là không đủ cho hai người ăn.
“Anh muốn ăn cùng sao?”.
Nam Ngôn liền vui vẻ gật đầu:
“Ừm, hiện tại anh rất đói, không thể đi xa được nữa?”.
Tiêu Giao suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Trong bếp còn một ít nguyên liệu, tôi nấu mì cho anh nhé?”.
Vẻ mặt của Nam Ngôn liền nhăn nhó, ngày trước khi rời khỏi nhà để tự lập anh cũng không nghèo đến nổi phải ăn mì gói. Mỗi bữa ăn đều có chuyên gia dinh dưỡng đến điều chỉnh.
Nhưng Nam Ngôn lúc này lại không thể từ chối chỉ vì muốn ăn đồ của Tiêu Giao làm.
“Vậy làm phiền em rồi”.
Năm phút sau, một bát mì nóng hổi full topping được Tiêu Giao bê ra, cô đặt xuống chỗ Nam Ngôn rồi sau đó quay về chỗ của mình bắt đầu ăn.
Nam Ngôn vừa ăn mì vừa liếc nhìn mấy món ăn bên kia, hai món mặn một món canh vô cùng bắt mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450290/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.