Chương trước
Chương sau
Trì Yên khẳng định những người khác không nghe thấy lời anh nói, bởi vì trên màn hình vẫn chưa có cái bình luận nào nhắc đến người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.

Ngược lại, vừa rồi cô lại không cẩn thận chuyển chế độ ghi hình thành cameras. Lúc này, trên màn hình chỉ còn cánh tay trái đang chống lên bàn của cô.

Khá đẹp, nhưng nhìn cũng hơi ghê người.

Bình luận tới tấp bay tới, đều hỏi cô có chuyện gì vậy. Trì Yên với lấy tai nghe, hít thật sâu mới miễn cưỡng giúp cho giọng nói bình thường một chút: "Mình không có việc gì, chỉ là vừa nãy không cẩn thận nên đụng phải cái bàn thôi ấy mà".

Chưa được nửa phút sau, bình luận đã đổi hướng.

Phía sau, tay người đàn ông nào đó đã dò xét từ vạt áo ngủ đi vào, Trì Yên thậm chí chỉ thấy trên màn hình có một tia sáng nhấp nháy một chút, có lẽ đèn pin bị chặn lại lúc vạt áo của cô bị kéo lên.

Bên tai Trì Yên vẫn còn giọng gọi "Yên Yên" du đãng của Khương Dịch, ái muội lưu luyến, ôn nhu đến say lòng.

Từ trước đến nay anh chưa từng gọi cô như thế.

Cũng bởi vì từ trước đến nay chưa từng gọi, Trì Yên mới cảm thấy mềm nhũn cả chân. Cô chống tay dịch lên phía trước, vừa hơi chuyển mình, chân đã bị tách ra một chút, chân anh đã chen vào giữa hai chân cô, đồng thời cúi đầu hôn xuống vành tai nhỏ xinh.

Trì Yên khẽ hừ một tiếng.

Bởi vì sợ có âm thanh kì lạ truyền vào mic lại vội vàng ném tai nghe đi. Động tác của cô rất nhanh, trước khi các fan kịp hỏi có chuyện gì cô đã ấn luôn phím tắt rồi.

Lập tức, ngay cả điểm sáng nhỏ trên máy tính cũng đã biết mất rồi.

Giọng của Trì Yên cuối cùng cũng to lên một chút, lại có chút run run, lại ẩn chứa vài tia nức nở: "Khương Dịch, có phải anh uống nhiều lắm rồi không?"

Cô vẫn bị anh ôm chặt từ phía sau, đầu hơi lệch sang một bên, môi Khương Dịch liền từ vành tai cô rơi xuống bên sườn mặt. Hô hấp của anh rất nóng, dựa vào cô tuy không nặng nhưng lại truyền tới mùi rượu tỏa ra không ngừng.

Trì Yên nhăn mũi, “Em đi nấu canh giải rượu cho anh!”

Nói rồi túm lấy cánh tay đang làm loạn trên người cô kéo ra. Sức lực ha bên chênh lệch, đợi đến khi cô kéo tay anh ra được trên chọp mũi đã phủ một lớp mồ hôi mỏng rồi.

Trì Yên khẽ thở ra, nóng rực, lại buồn bực.

Vừa rồi, đầu nóng lên cô vội vã tắt luôn livestream, giờ muốn lên Weibo giải thích một chút. Vì thế chạy nhanh đi cầm di động bắt đầu soạn lên

【 đột nhiên mất điện, ngày mai tiếp tục nha! 】

Còn chưa kịp ấn đăng lên, cô đã bị Khương Dịch đẩy lên phía trước nửa bước, run tay một cái không cẩn thận xóa luôn chữ cuối cùng cùng dấu chấm câu, sau đó đăng lên.

Vì thế này bài đăng Weibo biến thành mơ mơ hồ hồ thế này đây 【 đột nhiên mất điện, ngày mai kế 】.

Ban đầu Trì Yên căn bản cũng không chú ý tới, di động của cô đã bị Khương Dịch ném sang một bên rồi.

Trì Yên khẽ xoay người, “Để em xuống lầu lấy cho anh……”

Đôi mắt cô lấp lánh, ướt át long lanh, giọng có chút buồn bã, dễ dàng cảm nhận được tâm tình cô đang không tốt.

Quả thật hôm nay Khương Dịch uống không ít rượu, những chỗ cần phải xã giao đúng là quá nhiều, chặn được một chỗ lại có nơi đến.

Phản ứng của anh chậm lại vài giây, đến khi Trì Yên muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh mới vội vã túm tay cô kéo vào trong lòng.

"Tức giận sao?"

Trì Yên không đáp.

“Đèn không phải anh cố ý tắt, có thể là do đoản mạch thôi.”

Trì Yên vẫn như cũ không đáp tiếng nào.

Nửa phút qua đi, cánh tay ôm cô hơi nới lỏng, Trì Yên nhấp môi dưới, đáy mắt nổi sóng. Đợi đến khi anh buông ra, tay lại vói vào trong vạt áo ngủ của cô, cũng không hề lộn xộn, chỉ quấn chặt vòng eo tinh tế của cô lại.

“Không phải vì chuyện này……”

Khi Khương Dịch nói chuyện, Trì Yên thậm chí còn có thể cảm giác được yết hầu anh khẽ lên xuống phát ra thanh âm, rất nhẹ, đem câu nói kéo dài hơn nửa phần. Anh dán môi lên vành tai cô, tiếp tục thì thầm: "Vì Thẩm Ninh sao?"

Trì Yên giật mình.

“Anh còn cho là em không để tâm nữa cơ.”

Từ bệnh viện ra tới giờ, Trì Yên thoạt nhìn vẫn rất bình thường.

Giọng Trì Yên buồn bực: “Em phản ứng chậm không được a?”

Kỳ thật ban đầu cô cũng không quá để tâm, nhưng cái cô gái đó vừa nhìn đã biết là có ý với Khương Dịch, giống hệt như cây xương cá cứ mắc nghrnj ở cổ họng. Lúc mới vừa vào cũng chả thấy làm sau nhưng lâu một chút lại khó chịu vô cùng.

Trì Yên buồn bực gần nửa buổi chiều rồi.

“Được a, em nói cái gì cũng được hết.”

Cả mặt Trì Yên đều chôn trong ngực anh, giọng nói hơi ồm ồm:

"Anh cũng thích cô ấy đúng không?"

"Anh nói thích cô ấy lúc nào thế?"

Người này muộn tao* như vậy, thích ai còn có thể tự mình nói ra sao?

(*kiểu người ngoài lạnh trong nóng, kiểu bên ngoài đứng đắn bên trong thì biến thái- vế trên là cho bạn Yên Yên hiểu, vế dưới là cho chúng ta hiểu>○<)

Trì Yên: “Em nhìn thấy thế!”

Khương Dịch bị cô chọc, cười nhẹ tựa như cười nhạt vậy, rất nhẹ một tiếng.

“Nếu không tại sao lúc trưa anh lại nói đến tìm mẹ hả?”

“Không thì phải nói là đi cùng vợ anh đến sao?”

“……”

“Không muốn công khai là chính em nói,” Khương Dịch dừng một chút, “Bên trong chỉ có hai người, vợ anh lại không thể là Trì Nhiên ——”

Lúc ấy anh cũng lười phải tốn công để ứng phó với Thẩm Ninh, lại biết Trì Yên không muốn cho người khác biết quan hệ của hai người, vì thế mới trực tiếp nương theo lời Thầm Ninh mà đáp

Khương Dịch cũng chẳng nghĩ nhiều, kết quả không ngờ lại bị Trì Yên hiểu lầm.

"Anh thật sự không thích cô ấy"

Khương Dịch cúi đầu ghé tới bên tai cô nhẹ nhàng hôn xuống, từ vành tai đến bên má rồi lại tới khóe môi. Lúc nói chuyện, có hơi thở ấm áp thổi bên môi cô, "Anh chỉ thích em"

Tay Trì Yên vốn rũ bên người tay lập tức nắm chặt, vạt áo ngủ đáng thương cũng bị cô nắm chặt tạo ra những nếp nhăn lớn. Hô hấp của cô khi nặng khi nhẹ, không biết là bởi vì nụ hôn của anh hay vì lời anh nói nữa. Khí huyết dâng lên, cả người cô nóng bừng. "_____ Hình như anh thật sự uống nhiều lắm rồi đấy!"

Cô cảm thấy, lúc Khương Dịch tỉnh táo tuyệt đối sẽ không nói mấy câu kiểu này đâu.

Quả nhiên, anh nhẹ hỏi: "Cái gì cơ?"

Mỗi chữ nói ra đều không rõ ràng, còn mang theo vài phần giọng mũi.

“Em lấy cho anh……”

Lần thứ ba ý muốn “nấu canh giải rượu” của Trì Yên bị chết non, cô đã bị Khương Dịch đẩy lên giường. Trì Yên vừa thở nhẹ một cái, còn chưa kịp hô lên tiếng nào đã bị anh hôn xuống.

Cả mặt cô đều nóng bừng, anh nhẹ "Ân" một tiếng, trong giọng nói mang rõ ý cười, "Em cho anh"

Dễ như trở bàn tay, anh nhanh chóng đem lời cô xuyên tạc ra rồi!*

(*Câu trên của chị Yên là "Em cho anh......" ( lộng tỉnh rượu thang) tức là em lấy canh giải rượu cho anh, sau đó Khương giáo sư đã lập lại câu nói đó theo một ý rất chi là trong sáng khác đó)

Trì Yên muốn phản bác cô không phải có ý đó, nhưnh mà Khương Dịch căn bản chẳng cho cô cơ hội nào cả. Anh cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của cô, Trì Yên hít vào một hơi, cơ thể mềm nhũn, ngay lập tức đến một chữ cũng không thốt ra được.

Ngón tay Khương Dịch mang theo chút hơi lạnh vói vào trong cổ áo cô, không nhanh không chậm đi xuống dưới, "Không mặc?"

Hỏi thừa, ai tắm rửa xong còn mặc nội y nữa.

Trì Yên lười trả lời vấn đề này, cả người khô nóng khó chịu. Cô đè bàn tay Khương Dịch đang làm trò trên ngực mình: "Anh đừng động nữa, em nóng!"

"Anh cửi cho em"

"____" Trì Yên khóc không ra nước mắt, "Anh đừng động vào em, em sẽ không nóng nữa"

Khương Dịch rõ ràng chẳng nghe lọt mấy lời cô vừa nói, bàn tay vẫn hướng xuống dưới hông cô nhẹ nhàng xoa nắn, tự mình kéo dây áo ngủ của Trì Yên xuống.

Áo ngủ trơn mềm rất nhanh đã từ trên người cơ trượt xuống.

Trì Yên theo bản năng muốn che ngực lại, còn chưa kịp đưa tay lên đã bị Khương Dịch ấn xuống. Đôi mắt đen của anh càng thêm sẫm lại, giọng nói ôn nhu lại thêm chút dụ dỗ: “Yên Yên, cho anh, được không?”

Trì Yên nhắm mắt lại, cô thật sự cực kì khẩn trương

Thậm chí cô có thể khẳng định, nếu bây giờ cô nói "Không được", Khương Dịch sẽ lập tức từ trên người cô đứng dậy. Nhưng hai chữ kia đến bên miệng rồi vẫn không thể nào nói ra được.

Trì Yên không phải đứa trẻ ba tuổi, cũng không phải không hiểu rõ tâm tư của bản thân.

Nghĩ nghĩ, nghĩ mãi hơn một phút đồng hồ, cô mới nhẹ nhàng nói: "Anh đi tắm trước đã____"

“Hạ nhiệt giúp em trước!”

Ngón tay hơi lạnh của Khương Dịch một đường châm ngòi, tay khẽ xoa nhẹ hông cùng cẳng chân cô. Trí nhớ của anh rất tốt, vẫn còn nhớ rõ những điểm mẫn cảm trên người cô.

Bởi vì quá chuyên nghiệp, vị trí chính xác đến mức làm Trì Yên phát sợ. Tia lí trí cuối cùng của cô cũng đã bay tán loạn, bị đánh tan chẳng còn cái gì nữa.

Cô nghiêng nghiêng đầu, ngay khi tay không bị Khương Dịch đè nữa, để tránh bản thân phát ra tiếng động quá lớn cô chỉ đành bỏ ngón trỏ vào miệng khẽ cắn.

Khương Dịch nhẹ nâng tầm mắt, dừng lại trên khuôn mặt cô, đông tác ngay lập tức cũng dừng lại.

Cho dù rất tối, anh vẫn có thể thấy được khuôn mặt ửng đỏ của Trì Yên, đôi mắt cô long lanh trong suốt, dáng vẻ khẽ cắn ngón tại lại có thể câu hồn cướp phách người ta

“Trì Yên.”

Anh gọi tên cô.

Trì Yên có chút mê mang chớp chớp mắt, còn đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, vẫn là lúc Khương Dịch gọi“Yên Yên” càng dễ nghe hơn.

Khương Dịch cảm thấy Trì Yên hình như đã bị người ta dạy hư mất rồi.

Anh vốn dĩ cũng sắp không chịu đựng được nữa rồi, nhưng lại sợ Trì Yên đau. Nên chỉ có thể kích thích điểm mẫn cảm trên người cô trước mà thôi. Kích thích liên tục mới dám đưa ngón trỏ đi xuống phía dưới.

Trì Yên gần như ngay lập tức tỉnh táo lại, răng không tự chủ lại tăng thêm lực cắn ngón tay. Ngón tay đau dường như lại càng làm cho cô hưng phấn hơn.

Rõ ràng cô không hề chạm vào rượu lại cảm thấy bản thân dường như đã uống quá nhiều rồi

Khương Dịch cố gắng kiềm chế động tác của mình, xác nhận Trì Yên không sao mới chậm rãi đẩy mạnh một chút. Khi chạm vào một điểm nào đó, Trì Yên bất giác lại nhẹ nhàng hừ nhẹ một tiếng

“……”

Trì Yên phản ứng lại rất nhanh, khẩn trương cắn chặt tay mình.

Cô cảm nhận được ngón tay anh đẩy ra một chút, sau đó lại hướng nơi đó đâm vào một cái “Nơi này?”

“Khương Dịch!”

Trì Yên không nhịn xuống được, cất cao giọng gọi tên anh, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, gọi lên giọng nói lại vô cùng run rẩy, giống như đang alfm nũng vậy.

Giống hệt như trước kia hay nóng giận vậy, nhưng mà, lúc ấy lá gan cô nhỏ hơn bây giờ nhiều, rất sợ anh, cho nên sau khi tức hộc máu gào tên anh lại mềm giọng gọi thêm một tiếng "Ca ca" nữa

Khương Dịch cảm thấy Trì Yên đang muốn lấy mạng anh

Phía dưới đều đã trướng phát đau rồi nhưng anh vẫn không dám liều tới, chỉ có thể từng chút, từng chút một trêu chọc cơ thể cô.

“Gọi thêm lần nữa!”

Trên trán anh đã có vài giọt mồ hôi nhỏ xuống đáp lên xương quai xanh tinh tế của Trì Yên.

Trì Yên quay đầu không nhìn anh, khó khắn lắm mới có được một lần kiên cường nói: "Không gọi!"

Khương Dịch cũng không so đo với cô. Anh đưa tay tháo thắt lưng, giọng khàn khàn: "Ngoan. Đau thì nói với anh!"

Lời vừa ra, Trì Yên thậm chí còn chưa hoàn toàn phản ứng lại đã cảm thấy dưới thân có vật cứng nóng rực chậm rãi tiến vào.

Động tác của Khương Dịch ôn nhu đến mức không giống anh, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của Trì Yên. Cơ thể tuy không cứng đờ nhưng vẫn đau chết đi được.

Cô há miệng cắn một ngụm lên cai Khương Dịch, bởi vì quá đau, nước mắt rơi lã chã, dọc theo má chảy xuống, khóc nức nở: "Đau, anh đi ra ngoài...."

Khương Dịch phớt lờ cô luôn.

Trì Yên: “Anh nói đau liền nói cho anh biết mà.”

“Nhưng là anh không có nói anh sẽ ra ngoài.”

Trì Yên nhấc chân đá anh, còn chưa tới đã bị anh cầm đầu gối nâng lên. Tư thế này giúp anh đi vào càng sâu. Anh còn kiên nhẫn nói với cô: "Anh sẽ nhẹ nhàng"

Nhẹ nhàng cái rắm.

Trì Yên cũng không biết mình đã lăn lộn bao lâu, đến cuối cùng toàn thân đều không còn tí tri giác nào, bị Khương Dịch lật qua lật lại, cuối cùng chỉ có thể dựa vào người anh, tới phúc quá khứ, cuối cùng ghé vào hắn trên người, động một cái cũng không muốn.

Cuối cùng tắm rửa đổi khăn trải giường, kết thúc mọi chuyện, tất cả đều là Khương Dịch tự làm hết

Đàn ông và phụ nữ quả là không giống nhau. Một bên thù kiệt sức, một bên lại dư thừa tinh lực.

Khương Dịch đã tỉnh rượu. Anh ôm Trì Yên sấy tóc cho cô, tiếng máy sấy cứ ô lạp lạp, giọng Trì Yên lại có chút ách: “Khương Dịch, có phải anh già đầu như này rồi cũng chưa chạm vào phụ nữ không?”

Ngón tay đàn ông xuyên qua mái tóc cô, nhẹ nhàng mát xa mấy cái, "Hôm nay không phải chạm vào em rồi sao?"

Trì Yên mệt không chịu được, nhưng là ý thức lại cực kì thanh tỉnh,cô ôm lấy cánh tay Khương Dịch, nhẹ híp mắt nhìn tay kia của anh, cô thở dài, nhẹ nhàng một tiếng hoàn toàn bị tiếng máy sấy tóc che lấp mất

“Anh thích em sao?”

Cô nghi ngờ lời Khương Dịch nói kia chẳng qua chỉ là do say rượu, vì vậy thật sự rất muốn hỏi rõ một lần.

Động tác của Khương Dịch hơi dừng lại, một lúc sau mới đáp lại: "Thích!"

Thật ra Trì Yên có thể cảm nhận được, nhưng chính là cô không có biện pháp giải thích được —— “Nếu thích em, tại sao lúc ở nước ngoài lại không chủ động gọi cho em?”

Trì Yên: “Anh cũng lưu sai số di động của em sao?”

_____________________

Editor xịt máu: Mặc dù cảnh sắc hông có mấy (nếu tui đọc sẽ thấy khá nhạt) nhưng mọi người hãy thông cảm cho đứa lần đầu gõ cảnh truyện này nha! Lần đầu sai sót nhắm mắt bỏ qua nà! Iu thương! (Tui xin nghỉ mấy ngày tiếp máu đây!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.