Dịch: LTLT “Chẳng phải tụi mày đang tìm đường đi sao?” Vẻ mặt Khấu Thầm không để ý, tiếp tục xoay điện thoại, “Tao đang nghe nè.” “Bảo mày xem khách sạn, mày có nghe thấy không vậy?” Hứa Xuyên cười hỏi. “Có nói sao?” Khấu Thầm ngẩn người, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên. “… Tôi không có nghe.” Hoắc Nhiên có hơi lúng túng quay đầu đi chỗ khác, hắng giọng một cái. “Cho nên mới nói chú ý ảnh hưởng chút đi.” Giang Lỗi thở dài, “Chờ chuyện của nhà Từ Tri Phàm giải quyết xong, tụi tao gửi lời chúc phúc chính thức cho hai đứa mày sau.” “Trò gì thế?” Hoắc Nhiên quay đầu lại, trừng Giang Lỗi. “Nếu giữa hai đứa mày có một đứa là con gái.” Giang Lỗi nói, “Thì cặp đôi lộ liễu nhất cả lớp, mẹ nó, chính là hai đứa mày rồi.” Khấu Thầm nhanh chóng bật cười, chỉ Hoắc Nhiên: “Nhìn ra rồi phải không, đây là vợ tao.” “Biến đi!” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm. Khấu Thầm không cười nữa, có lẽ bị Hoắc Nhiên trừng đến mức cậu cũng cảm thấy ngại ngùng, cúi đầu cầm điện thoại: “Được thôi, tao đặt khách sạn, có yêu cầu gì không? Không có yêu cầu thì tao chọn 4 sao trở lên.” “Anh hai.” Ngụy Siêu Nhân chắp tay lạy cậu, “Chúng ta là học sinh cấp 3 ăn bữa nay lo bữa mai, chi phí chuyến du lịch này cũng đều phải được phụ huynh phê duyệt.” “Tao trả.” Khấu Thầm nói, “Tiền mừng tuổi năm ngoái của tao vẫn còn chưa đụng đến. Họ hàng nhà tao chi mạnh tay lắm, năm nay chắc chắn lại được một khoản lớn.” “Tao trả cho.” Từ Tri Phàm nói, “Dù gì…” “Dù gì cũng là tao đề nghị đi.” Khấu Thầm nói, “Mày đừng giành với tao, tao ghét nhất là người khác giành chi tiền với tao.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm. Gì cơ? Nói chuyện phóng khoáng đến như thế. Tiền trong thẻ trường bị cậu ăn sạch rồi, khi nào cậu trả lại cho tôi? Khấu Thầm chắc là cảm nhận được tiếng kêu gào trong lòng của Hoắc Nhiên, nghiêng đầu, nhưng lại chẳng đạt được đẳng cấp đọc ra nội dung, cho nên Khấu Thầm chỉ nghiêng đầu cười với cậu, tiếp tục lướt điện thoại. Hoắc Nhiên nằm sấp trên bàn, nghiêm túc nghe mọi người lên kế hoạch. Bọn họ phân công nhau chia thành ba nhóm: Hoắc Nhiên, Khấu Thầm; Từ Tri Phàm, Giang Lỗi, Hồ Dật; Hứa Xuyên, Ngụy Siêu Nhân. Chia làm ba hướng, ngoại trừ tiểu khu mà dì Hồ ở trước đây, còn có mấy khu lân cận, đều phải đi xét từng nơi. “Có bất kỳ tình huống nào thì lập tức báo trong group.” Từ Tri Phàm nói, “Đừng nghĩ tự mình giải quyết, tình huống khẩn cấp lập tức báo cảnh sát.” “Yên tâm.” Khấu Thầm nói. Hoắc Nhiên nói muốn đi du lịch, ba mẹ cậu đều đồng ý. Ba mẹ hỏi cậu đi với ai, vẫn theo thường lệ để lại phương thức liên lạc, Hoắc Nhiên viết đầy đủ phương thức liên lạc của mấy người bọn họ. “Có hoạt động bên ngoài không?” Ba Hoắc hỏi. “Không có ạ.” Hoắc Nhiên nói, “Chỉ là du lịch trong thành phố, không cần mang theo trang bị, du lịch bình thường thôi.” “Con trai mẹ lâu rồi không có du lịch bình thường.” Mẹ Hoắc ôm cánh tay cậu, dựa vào người cậu, “Chụp nhiều hình lên nhé. Mẹ vẫn chưa từng đến đó, bây giờ phía Nam vẫn còn đang xanh mát, rất đẹp.” “Dạ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Đem chút đặc sản về cho ba mẹ nhé.” “Đừng mang, lỉnh kỉnh lắm.” Ba Hoắc nói, “Mấy đứa chỉ cần lo chơi thôi, đừng quan tâm đến chuyện mang đồ gì về.” “Vâng.” Hoắc Nhiên cười. “Con còn chưa nói cho mẹ biết nữa này.” Mẹ Hoắc lắc lắc cánh tay cậu, “Hôm họp phụ huynh, ba con có khóc không? Ông ấy nói rất nhiều phụ huynh khóc, đám nhóc tụi con cũng khóc bù lu bù loa ở bên ngoài.” “Ba con không khóc thật.” Hoắc Nhiên nhìn ba mình, “Ba còn cười nữa, không biết là đọc được thư của ai.” “Rất thú vị, ba đoán là một cô bé, vẻ ngoài là một bé ngoan, nhưng bên trong thật ra là một cô công chúa táo bạo mạnh mẽ.” Ba Hoắc cười nói, “Nhưng mà thầy Viên các con nói, phải giữ bí mật, ba không thể nói cho con đâu.” “Được thôi.” Hoắc Nhiên không hỏi nhiều. “Con viết gì vậy?” Mẹ Hoắc hỏi. “Bí mật.” Hoắc Nhiên nói, “Sau này có cơ hội con sẽ nói cho ba mẹ. Bây giờ nói ra có hơi ngại.” “Ây ya, thật đáng yêu.” Mẹ Hoắc nhéo mặt của cậu, “Con trai tôi sao lại đáng yêu thế này.” “Á…” Hoắc Nhiên thoát khỏi mẹ mình, trốn về phòng của cậu. Trước đây bị người ta nói đáng yêu, ngoại trừ bất đắc dĩ ra cậu không có cảm xúc gì dữ dội lắm. Nhưng bây giờ, dù là ai nói cậu đáng yêu, kể cả mẹ cậu thì bên tai vẫn sẽ vang lên giọng nói của Khấu Thầm. “Bé đáng yêu!” Hoắc Nhiên vẫn luôn cảm thấy trải qua rèn luyện của một học kỳ, bản thân cậu đã có thể chấp nhận tất cả trạng thái của Khấu Thầm, nhưng sáng hôm sau, khi nhóm bảy người bọn họ tập trung ở sân bay, cậu vẫn không thể nhịn nổi. “Cậu bị lên cơn gì vậy?” Cậu trừng Khấu Thầm. “Sao thế?” Khấu Thầm cúi đầu nhìn bản thân mình, lại quay người nhìn ảnh chiếu của mình trên mặt kính bên cạnh, “Không phải rất chuyên nghiệp sao?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm mặc một cái áo khoác phối với quần nhanh khô cộng thêm giày leo núi, đeo một cái ba lô du lịch thật to, trên ba lô còn phủ thêm lớp chống bụi, quả thực phối đến mức bái phục: “Chúng ta đến một thành phố hiện đại hóa, hành trình chủ yếu là mấy tiểu khu trong thành phố thôi. Sao cậu không cầm theo cây gậy luôn đi?” “Gậy thì không cần đâu.” Khấu Thầm nói. “… Cả bộ đồ này của cậu đều không cần đó.” Hoắc Nhiên nói. “Tôi thích.” Khấu Thầm cười, “Có ý kiến sao?” “Không có.” Hoắc Nhiên thở dài. “Cậu nói thật đi, bộ đồ này của tôi có phải rất ngầu không?” Khấu Thầm hỏi. “Nói thật thì đúng vậy.” Hoắc Nhiên gật đầu. “Đẹp trai không?” Khấu Thầm lại hỏi. “Đẹp trai.” Hoắc Nhiên thành thật, tiếp tục gật đầu. “Vậy thì được rồi, vừa ngầu vừa đẹp trai.” Khấu Thầm vỗ tay một phát, “Còn gì mà không được chứ.” Bình thường nhóm bảy người đều không thích ra ngoài chơi, nhìn thấy trang bị của Khấu Thầm vậy mà đều nhất trí cảm thấy vô cùng đẹp trai, sớm biết như vậy thì bản thân cũng nên làm một bộ như thế. “Đây là đồng phục nhóm luôn đi.” Ngụy Siêu Nhân nói. “Ý kiến hay.” Giang Lỗi chỉ cậu ta, “Lần này không có cơ hội, sau này vẫn còn cơ hội. Áo nhóm thì không được, bình thường đều phải mặc đồng phục rồi. Nhưng mà chúng ta có thể làm dây chuyền nhóm, vòng tay nhóm, giày nhóm các kiểu này.” Đề nghị trẻ con này vậy mà lại lần nữa nhận được sự ủng hộ đồng lòng của mọi người. Hoắc Nhiên cảm thấy đây chính là sức hấp dẫn của du lịch tập thể, bắt đầu từ khoảnh khắc tập trung ở sân bay, khoảng cách giữa bọn họ hoàn toàn biến mất, mặc dù ban đầu cũng chẳng có. Nhưng lúc này, cảm giác từ đứng thành một hàng đã trở thành ôm nhau thành vòng tròn. Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, không sai, chính là cảm giác này. Cảm giác thân thiết bỗng nhiên xuất hiện. “Nghe nói cách tốt nhất để bạn bè nghỉ chơi nhau chính là cùng nhau đi du lịch.” Sau khi qua chỗ kiểm tra an ninh, Hứa Xuyên vừa đi lùi vừa nhắc nhở bọn họ, “Chúng ta đừng gây mâu thuẫn, có suy nghĩ gì, có bất mãn gì thì cứ nói ra, đừng nhịn, nhịn dễ bị héo.” Mọi người cùng nhìn cậu ta, gật đầu. Lên máy bay, đương nhiên Khấu Thầm vẫn chen đến ngồi bên cạnh Hoắc Nhiên, nhấc đồ gác tay ở chính giữa lên, ngay cả mông cũng chen về phía Hoắc Nhiên. “Tôi không có gầy.” Cánh tay Hoắc Nhiên nâng lên, không để xuống được, “Cậu chừa chút chỗ cho tôi có được không?” Đầu Khấu Thầm dựa lên trên vai cậu, nhắm mắt lại. Hoắc Nhiên đành phải đẩy đầu của Khấu Thầm ra, đặt cánh tay xuống, sau đó lại đặt đầu Khấu Thầm lên vai mình. Sau khi đặt đầu xong, Khấu Thầm mới mở mắt: “Tôi nhớ đến một chuyện.” “Nói.” Hoắc Nhiên nói. “Có phải tôi mặc quá nhiều rồi không?” Khấu Thầm hỏi, “Bên kia chưa từng có mùa đông mà đúng không?” “Bên kia chưa từng vào đông.” Hoắc Nhiên đáp, “Lát nữa đến nhà vệ sinh từ từ cởi đi.” “Cậu có cởi không?” Khấu Thầm hỏi. “Tôi cởi áo lông là được rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Bên trong chỉ có áo thun.” “Sao cậu không nói với tôi chứ?” Khấu Thầm nhíu mày, nhỏ giọng nói. “Tôi tưởng rằng đây là thường thức.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm cũng nhỏ giọng nói, “Công tử nhà có tiền giống như cậu, ngay cả chuyện này cũng không biết sao?” “Tôi chưa từng đi du lịch mà.” Khấu Thầm nói. Hoắc Nhiên có hơi ngạc nhiên nhìn cậu. “Khi tôi học ở quê không có ai dẫn tôi đi du lịch.” Khấu Thầm nắm đầu ngón tay, “Sau khi đến đây lại không thích đi chơi với ba tôi, mỗi lần ông ấy nói đi đâu tôi đều không muốn đi. Sau đó tôi cũng không tìm được bạn bè, bạn học gì đó thích hợp để đi cùng…” Hoắc Nhiên vỗ chân của Khấu Thầm, tỏ ý an ủi. “Cậu đi đâu cũng không muốn dẫn tôi theo.” Khấu Thầm nói. “… Cậu đang chờ có nhiêu đây thôi đúng không?” Hoắc Nhiên trừng mắt. “Đúng vậy.” Khấu Thầm nói, “Cậu trả lời thế nào?” “Dẫn cậu thì dẫn cậu thôi.” Hoắc Nhiên nói. “Cậu mềm lòng quá, Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm bật cười, “Dễ bị chịu thiệt.” “Vậy sao, cậu rất cứng à?” Hoắc Nhiên nheo mắt lại. Khấu Thầm nhìn cậu: “Cậu đều nói được thế này ở mọi lúc mọi nơi à?” Hoắc Nhiên hắng giọng, quay đầu đi chỗ khác, nhìn mây bên ngoài. Thành phố chưa từng có mùa đông quả thật không giống, khi xuống máy bay Giang Lỗi cảm nhận một chút: “Tao chưa bị rối loạn đúng không? Có phải mở điều hoà rồi không?” “Phải.” Từ Tri Phàm nói. “Đm, sướng quá.” Ngụy Siêu Nhân nhanh chóng cởi áo khoác trên người, nhét vào trong túi. Khấu Thầm vì trang bị quá đầy đủ nên chỉ có thể đi nhà vệ sinh. “Mày không đi sao?” Giang Lỗi nhìn Hoắc Nhiên. “Tao không muốn đi vệ sinh.” Hoắc Nhiên nói. “Nó đi cởi đồ mày không đi à?” Giang Lỗi hỏi. Hoắc Nhiên nhìn cậu ta: “Lỗi Lỗi?” “Không đi cầm đồ giùm nó gì sao?” Giang Lỗi nói, “Nó còn phải cởi quần…” Hồ Dật đứng bên cạnh, cười ra tiếng: “Mày tha cho Hoắc Nhiên đi.” “Mày…” Hoắc Nhiên chỉ Giang Lỗi, còn chưa nói xong thì điện thoại vang lên, cậu lấy ra nhìn phát hiện là tin nhắn thoại của Khấu Thầm gửi cho cậu. “Đệt, vào cầm đồ giùm tôi chút, trong phòng đầy người, trên bệ thì đều là nước.” Hoắc Nhiên đành phải cắn răng vào nhà vệ sinh. Bộ quần áo trước đó của Khấu Thầm xem ra đều là để làm màu cho đỡ ghiền, quần áo trong ba lô của cậu đều không liên quan đến đồ leo núi. Hoắc Nhiên rất khâm phục tinh thần bị khùng này của Khấu Thầm. “Giúp tôi nhét vào đi Nhiên Nhiên.” Khấu Thầm thay quần áo xong thì kéo miệng túi rồi cầm lên. Hoắc Nhiên xếp quần áo xong cuộn lại, bỏ từng cái từng cái vào trong túi: “Quần áo cậu sao lại thơm như vậy?” “Cậu mới ngửi ra à?” Khấu thầm nói, “Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, chị tôi xịt nước hoa lão Dương mua cho chị ấy, bảo tôi ngửi thử có thơm không.” “… Rất thơm.” Hoắc Nhiên nói. “Vậy tôi bảo chị ấy cho cậu một chai nhé.” Khấu Thầm nói. “Không, không, không, không, không.” Hoắc Nhiên giật mình, “Tôi chỉ nói ý kiến tham khảo thôi, tôi không xịt thứ đó.” “Có phải sắp sinh nhật cậu rồi không, còn bao nhiêu ngày nữa?” Khấu Thầm nói. “Tôi không cần vòng tay.” Hoắc Nhiên nói. “Ấy đệt, biết rồi. Tôi cũng không nói sẽ tặng vòng tay cho cậu.” Khấu Thầm nói. “Khi nào sinh nhật cậu?” Lúc Hoắc Nhiên ra khỏi nhà vệ sinh thì hỏi. “Đến lúc đó sẽ nhắc cậu trước một tháng, sẽ cho cậu đủ thời gian chuẩn bị quà.” Khấu Thầm nhướng mày. Mọi người đến khách sạn rồi cũng không ở lâu, sau khi để đồ vào phòng của từng người xong thì cùng tập họp ở phòng Từ Tri Phàm. “Đi chỗ này trước, bắt xe đến đó chắc rất gần.” Từ Tri Phàm trải tấm bản đồ mới mua lên giường, “Ba tiểu khu, cùng dạo qua trước.” “Xuất phát.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra, bắt đầu đặt xe. “Có cần mang theo đồ phòng thân không?” Hồ Dật hỏi. “Mua dao gọt trái cây không?” Khấu Thầm nói, “Vừa nãy đến đây tao nhìn thấy bên cạnh có siêu thị.” “Đừng.” Hứa Xuyên nói, “Lỡ như có gì bất ngờ, trên người chúng ta có dao thì không nói rõ được, đừng gây phiền phức.” “Chỉ là tìm người thôi, xem có thể xác định vị trí không đã.” Từ Tri Phàm nói, “Tuyệt đối đừng xung đột với người khác, nhất định nhất định đừng để tao áy náy.” “Được thôi.” Khấu Thầm chậc một tiếng. Bảy người chia nhau lên xe, mới đầu mấy chiếc xe đều đi sát nhau, khi sắp đến nơi thì chia thành ba con đường. Cửa của tiểu khu bọn họ định vị đều nằm ở các hướng khác nhau. Khi Khấu Thầm và Hoắc Nhiên xuống xe thì trước tiên chụp một tấm ảnh cổng tiểu khu rồi gửi vào trong nhóm cùng với định vị của mình. Tiểu khu này rất lớn, trông cũng rất tốt, nhưng giống một tiểu khu bỏ hoang, ở cổng không có ai hết, trên đường cũng rất vắng vẻ. Lúc hai người đi vào trong, Khấu Thầm nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu như bảo vệ hỏi thì nói chúng ta đến xem căn hộ, đã hẹn với môi giới rồi.” “Ừ.” Hoắc Nhiên lên tiếng, không hiểu tại sao cảm thấy hơi căng thẳng. Nhưng mà bảo vệ không có hỏi, chỉ ngồi ở trong cái đình nhỏ trực ban nhìn bọn họ đi vào. “Đệt, nếu như tôi là chủ ở đây thì mẹ nó tôi muốn đi khiếu nại.” Khấu Thầm nói, “Lại dám để người lạ vào tùy tiện như thế à?” “Tiểu khu này cơ bản không có mấy hộ ở đúng không?” Hoắc Nhiên nhìn mấy tòa nhà bên cạnh, mỗi tòa nhà đại khái có bảy tám hộ có người, rất nhiều cửa sổ ngay cả rèm cửa cũng không có, rõ ràng là bỏ trống. “Thật sự giống như người khác viết.” Khấu Thầm thấp giọng nói, “Tiểu khu cao cấp, thuê một căn hộ, lắp đặt thiết bị xong xuôi, người không biết còn tưởng rằng sống rất tốt, thật ra nếu như không lừa được tiền thì tiền thuê cũng không trả nổi.” “Xem lại mấy tấm ảnh trước đây Từ Tri Phàm gửi vào group đi.” Hoắc Nhiên nói, “Xem có phải là tiểu khu này không?” “Ừ.” Khấu Thầm tìm thấy mấy tấm ảnh đó, là Lý Linh gửi cho Từ Tri Phàm, cũng có mấy tấm là của mẹ cậu ta đăng trên tường nhà, “Tôi nhớ gần hết rồi, cậu xem đi.” Hoắc Nhiên vịn tay Khấu Thầm, nhìn chằm chằm từng tấm rồi lại nhìn một lần: “Được, tôi nhớ rồi.” “Có phải cậu căng thẳng không?” Khấu Thầm hỏi. “Sao bỗng nhiên cậu lại nhạy bén như thế vậy?” Hoắc Nhiên cười, quả thật cậu hơi căng thẳng, lớn như này rồi cậu chưa từng làm qua chuyện gì giống như vầy, cũng không biết sẽ gặp tình huống thế nào, dù sao từ nhỏ cậu chỉ là một đứa trẻ ngoan, nói không căng thẳng thì không thể nào. “Ngón tay lạnh ngắt.” Khấu Thầm nhéo đầu ngón tay trỏ của cậu, “Trời nóng như này, tôi còn chảy mồ hôi, còn cậu thì giống như mới từ kho lạnh ra.” “Tôi có hơi căng thẳng.” Hoắc Nhiên xoa tay, “Còn có hơi sợ hãi.” “Sợ khỉ gì, có tôi đây.” Khấu Thầm nói, “Lưu manh bình thường mang theo dao, dưới năm tên tôi không thèm sợ.” “Đã nói rồi, có chuyện thì chạy.” Hoắc Nhiên vội chỉ Khấu Thầm, “Cậu đừng manh động đó.” “Cậu muốn kế thừa danh hiệu “cha Từ” của Từ Tri Phàm sao?” Khấu Thầm nhíu mày chậc một tiếng, “Không tin tôi đến thế.” “Không phải tôi không tin cậu.” Hoắc Nhiên nói, “Nếu như là một mình cậu, cậu có thể sẽ thấy sợ mà chạy, nhưng có bạn bè bên cạnh, cậu chắc chắn liều chết cũng phải thực hiện triệt để cái câu “có tôi đây” của cậu.” “Hiểu tôi quá rồi đó.” Khấu Thầm rất vui vẻ bật cười, kéo tay Hoắc Nhiên qua, lấy tay của mình che lại rồi xoa mấy cái, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ khống chế được, sẽ không gây phiền phức cho Từ Tri Phàm, dù sao cũng đang giúp đỡ cậu ta mà.” Sau khi đi dọc theo con đường của tiểu khu không có bóng người, cuối cùng cũng có lác đác vài người xuất hiện, còn có một chiếc xe chạy ngang qua. Khấu Thầm thở phào, những người và xe mà cậu nhìn thấy đều rất bình thường, khiến tiểu khu không có chút khỏi lửa hơi người này lộ ra vẻ hơi an toàn. Hoắc Nhiên vừa rồi nói căng thẳng, thật ra bản thân Khấu Thầm cũng căng thẳng. Chỉ là Hoắc Nhiên đã nói ra trước, cậu không thể nói được, tốt xấu gì hai đứa cũng không thể đều căng thẳng hết. “Đài phun nước phía trước sao lại quen mắt thế?” Hoắc Nhiên chợt kéo cánh tay Khấu Thầm, “Cái ghế đá bên cạnh đài phun nước, có phải… có trong ảnh không? Tấm ảnh thứ hai đếm ngược trên tường nhà của mẹ Từ Tri Phàm!” “Tôi xem thử.” Khấu Thầm kích động, sau khi lấy điện thoại ra cậu mới phát hiện trong cơn kích động này có nhiều sự căng thẳng hơn, tay cậu còn hơi run rẩy. Vừa mở ảnh ra, hai người đã đi đến bên cạnh đài phun nước, ngay sau đó Hoắc Nhiên bỗng đứng lại, không lên tiếng, chỉ dùng cánh tay chọt eo Khấu Thầm. Khấu Thầm ngẩng đầu lên, cũng giật mình. Đằng sau đài phun nước có một hành lang đá nhỏ, trong cái đình ở bên kia, có mười mấy người đang đứng hoặc ngồi. Tất cả đều đang nhìn bọn họ. Khoảnh khắc này Khấu Thầm gần như có thể khẳng định, những người này chính là thành viên tổ chức tẩy não, mẹ nó đang họp! Không chờ cậu nghĩ xong nên làm thế nào, bỗng nhiên cậu cảm thấy cánh tay Hoắc Nhiên đang run lên. Đm? Cậu nhìn Hoắc Nhiên, vô cùng giật mình, đường đường là một bé shiba, đội trưởng đội bóng rổ trường, bình thường phải dựa vào bạn bè ngăn cản mới không tức giận đánh nhau với người khác vậy mà bị dọa thành thế này sao? Cậu cũng không để ý đến người khác, ôm Hoắc Nhiên trước đã, còn run nữa thì đám người ở đối diện đều nhìn ra được mất. Trong đình, một gã đàn ông trông rất nhã nhặn nhưng ánh mắt tuyệt đối không hề nhã nhặn còn rất cảnh giác, gã đứng lên, xem dáng vẻ là muốn ra ngoài hỏi thử. Khấu Thầm không nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn lập tức rời khỏi chỗ này, cũng không biết sao lại lanh trí đến thế, cậu quay đầu ghé bên tai Hoắc Nhiên nói một câu không to không nhỏ, vừa vặn chỉ để cho đối phương nghe thấy: “Đi thôi, anh nói rồi mà chỗ này có người, đi qua bên kia không có ai đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]