"Thế ạ. Vậy anh nên coi lại đạo làm con của mình. Xem tại sao khi bác tỉnh, lại cự tuyệt gặp mặt."
"Cô..."
"Bác chỉ muốn gặp chị Miên, ngoài ra không cho phép bất cứ ai vào phòng."
"Chị Mộc Miên, mời chị."
"Bác sĩ Cố, em đi trước nhé."
Y tá đằm thắm nhìn Cố Thành dịu dàng nói, bác sĩ Cố cong môi cười gật gật, Miên sải bước theo chân chị y tá. Tùng Quân nghẹn ứ không nói thành lời, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc căng cứng, đen như nhọ nồi, Quân nổi điên khi bị một y tá giáo huấn, Quân chỉ tay gọi nhưng kịp thời Tiêu Nhi cản lại. Anh quay sang Thành, điệu bộ không hài lòng.
"Y tá bệnh viện cậu ăn nói với người nhà bệnh nhân thế hả."
Cố Thành vỗ vỗ lên vai Quân thản nhiên, thẳng thắn trả lời.
"Y tá Niệm nói đúng đấy chứ. Tùng Quân cậu cũng nên coi lại bản thân."
"Giờ tôi có việc phải đi trước, tạm biệt hai người."
Ngắt lời, Cố Thành xoay gót bỏ đi, Tùng Quân trơ mắt nhìn theo, bất lực, từ hôm xảy ra cãi nhau, cả hai đã không còn thân thiết như trước. Nhi thở dài, bức bối trong người. Không muốn ở đây chút nào, ghét phải chăm sóc bà già ấy, nhưng để Quân tin tưởng, Nhi buộc nhẫn nhịn. Nhi bảo Quân sang khu vực phòng bệnh.
Tại phòng bệnh.
Mộc Miên bước vào thấy mẹ chồng đang nằm trên giường, đầu quấn một đoạn băng gạc, Miên nhẹ nhàng bước lại, bà nhìn thấy liền nhóm người ngồi dậy, Miên nhanh tay cản bà, khẽ nói.
"Mẹ đừng cử động, mẹ cứ nằm nghĩ đi ạ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906495/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.