"Tôi không nghe những lời nói suông, người đó là mẹ tôi thì càng không. Muốn người khác tin, trước tiên phải có bằng chứng" "Nhưng, tôi tin Tiêu Nhi vợ sắp cưới của tôi..." Hải cười khẩy, bất lực với tính cách ngoan cố, bảo thủ của Tùng Quân, bởi thế mới làm khổ Mộc Miên. Đào uất ức khóc không ra tiếng, nước mắt giàn giụa, thân là kẻ ăn người ở sao dám cãi cậu Quân, Đào đành ngậm ngùi, hận không thể xé xác Tiêu Nhi kia. Bà chủ là mẹ của cậu, mà cậu còn không tin, chỉ tin người xấu đó, điện thoại hiện giờ cũng bị cô Nhi lấy mất rồi, chả còn gì để mà thanh minh? Bầu không khí còn đang căng thẳng, thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Tùng Quân vội vã đi lại, gấp gáp hỏi. "Bác sĩ, tình trạng mẹ tôi sao rồi" Ngoại hình của vị bác sĩ khá vạm vỡ, tuổi tác cũng không còn trẻ, bác sĩ chầm chậm kéo bỏ khẩu trang, nhẹ giọng đáp. "Bệnh nhân đã ổn, cũng may là sơ cứu kịp thời trước khi đưa đến đây, không biết trong bốn người ai đã làm điều đó thế" Đào thút thít chỉ qua Hải, bác sĩ đột nhiên đưa tay lên vỗ vào vai Hải khen ngợi. "Cậu làm rất tốt" Hải cười mỉm, để lộ hai má lúm đồng xu, ngại ngùng khẽ gật đầu, Quân ngơ ngác quay mặt nhìn sang cũng chả thấy cảm ơn câu nào. "Chút nữa y tá sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức, đợi bệnh nhân tĩnh người nhà sẽ được vào thăm" "Cảm ơn bác sĩ" Vị bác sĩ gật gật, ngắt lời liền sải chân bước đi, đôi mắt Đào lấm lem hai hàng lệ, Đào đưa tay dụi, vô tình thấy Mộc Miên cùng bác sĩ Cố Thành đi đến, Đào vội vàng chạy lại ôm chầm lấy Miên. Quân nheo mắt, sao Mộc Miên lại xuất hiện ở đây? Còn đi cạnh Cố Thành nữa chứ, Quân liền có chút bất mãn, khó chịu, thở dài, đút tay vào túi quần. "Cô Miên" "Bác sao rồi Đào" "Bà đã qua cơn nguy hiểm, cô Miên à, Tiêu Nhi đã hại bà chủ á cô, Đào nói mà cậu Quân không chịu tin, bằng chứng cũng bị cô Nhi kia lấy luôn..." "Tiêu Nhi sợ cậu Quân biết những chuyện quá khứ nên đã giựt điện thoại rồi đẩy bà" Đào nhón chân lên ghé sát vào tai Mộc Miên thầm thì, Miên nghe xong nhướm mi mắt khẽ nhìn Quân và Nhi, Miên bây giờ cũng lực bất tòng tâm, vốn đã không còn liên quan gì, cũng không có bằng chứng, cô đành chịu thua. Giờ phải đợi bà chỉ lại xem sao? Miên xoa đầu Đào an ủi. "Cô biết rồi! Phần còn lại cứ để cô giải quyết, bây giờ Đào về nhà trước, có gì cô Miên sẽ gọi sau ha" "Hải..." "Dạ cô Miên" "Hải đưa Đào về nha, hiện giờ nhà còn cần người trông coi, trong đây có Tiêu Nhi và cậu Tùng Quân lo cho bà rồi" Hải nhìn Miên bằng đôi mắt ấm áp, nhẹ nhàng cúi đầu dạ, nghe lời đưa Đào rời khỏi bệnh viện. Lí do Mộc Miên biết bà bị vậy cũng nhờ cậu Hải nhắn tin báo ấy. Hải báo cho Miên đầu tiên. Miên lo lắng có hai người ở viện nên mới lật đật chạy đến. Sau khi Đào và Hải đi khuất, Quân đùng đùng bước lại, Tùng Quân thoáng nhìn bác sĩ Cố, rồi tia ánh mắt sắc bén qua Miên, cộc cằn nói. "Cô đến đây làm gì" "Mộc Miên à, Trương Gia và cô hình như đã không còn liên quan, sao cô cứ mặt dày đeo bám? Tôi và anh Quân đã đăng ký kết hôn, cô nghĩ bản thân còn cửa hả" Miên chỉ cười lạnh một cái, ai thèm tranh giành đâu mà Tiêu Nhi phải nói thế? Hay muốn Miên vỗ tay chúc mừng, Miên không muốn cãi cọ với Quân, cô đến cũng vì lo lắng cho tình trạng bác gái. Nhưng mà Quân có nhất thiết vừa thấy Miên đã thể hiện bộ mặt chán ghét, chất vấn thế kia không? Thật khiến người khác không thoải mái, Miên thở sâu, biết bác đã ổn Miên cũng nhẹ nhõm rồi. "Tôi nghe tin bác nhập viện nên đến..." "Không cần, bản thân có còn là con dâu nữa đâu mà lo chuyện bao đồng? Ở đây đã có tôi, Tiêu Nhi tôi mới chính là con dâu bác" Tiêu Nhi hóng hách ra vẻ, chen ngang lời Mộc Miên, cô nhếch mép, đanh thép hỏi lại. "Chị lo thật không? Hay có dụng ý khác với bác" "Cô..." Tiêu Nhi cứng họng, quay qua uất ức, lay lay cánh tay Tùng Quân mếu máo. Quân liền ra mặt bênh vực. "Cô đừng có mà đứng đây ăn xằng bậy, cô thì tốt đẹp gì? Suốt ngày chỉ giỏi diễn, tỏ vẻ đáng thương, quyến rũ hết người này đến người kia" Quân đá đểu, Cố Thành đứng bên nghe liền hiểu ngay, Cố Thành cười mỉm, rõ ràng không thích Miên vậy Mộc Miên đi với ai là quyền của cô, mắc gì Quân phải ý kiến nhỉ? Vả lại khi nãy, lúc vào cửa vô tình gặp bác sĩ, Cố Thành nghe Miên nói mới cùng cô lại đây. "Tùng Quân, trước giờ tôi cứ nghĩ anh rất hiểu chuyện, thông minh lắm, nhưng hóa ra tôi đã nghĩ sai..." Dứt lời Mộc Miên định bỏ đi thì đột nhiên một chị y tá bước đến khom lưng cúi chào, dáng người mảnh mai, nhã nhặn, lịch sự thông báo. "Bệnh nhân 204 tỉnh rồi, bây giờ người nhà có thể vào thăm..." "Được, cảm ơn cô" "Nhưng bệnh nhân chỉ muốn gặp một người, là chị Mộc Miên, không biết ai là Mộc Miên ạ" "Là...là tôi" "Bác muốn gặp chị, mời chị theo lối này" Nữ y tá nhẹ giọng, Miên đứng im, nét mặt hơi ngạc nhiên một chút còn chưa kịp đi, Tùng Quân cau có tức giận, gằn giọng chất vấn nữ y tá. "Tôi mới chính là con trai, người nhà, cô gái này chẳng liên quan gì cả. Sao tôi không được vào" Chị y tá hết sức lịch thiệp, mỉm cười đáp. "Thế ạ. Vậy anh nên coi lại đạo làm con của mình. Xem tại sao khi bác tỉnh, lại cự tuyệt gặp mặt"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]