"Tôi không nghe những lời nói suông, người đó là mẹ tôi thì càng không. Muốn người khác tin, trước tiên phải có bằng chứng"
"Nhưng, tôi tin Tiêu Nhi vợ sắp cưới của tôi..."
Hải cười khẩy, bất lực với tính cách ngoan cố, bảo thủ của Tùng Quân, bởi thế mới làm khổ Mộc Miên.
Đào uất ức khóc không ra tiếng, nước mắt giàn giụa, thân là kẻ ăn người ở sao dám cãi cậu Quân, Đào đành ngậm ngùi, hận không thể xé xác Tiêu Nhi kia. Bà chủ là mẹ của cậu, mà cậu còn không tin, chỉ tin người xấu đó, điện thoại hiện giờ cũng bị cô Nhi lấy mất rồi, chả còn gì để mà thanh minh?
Bầu không khí còn đang căng thẳng, thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Tùng Quân vội vã đi lại, gấp gáp hỏi.
"Bác sĩ, tình trạng mẹ tôi sao rồi"
Ngoại hình của vị bác sĩ khá vạm vỡ, tuổi tác cũng không còn trẻ, bác sĩ chầm chậm kéo bỏ khẩu trang, nhẹ giọng đáp.
"Bệnh nhân đã ổn, cũng may là sơ cứu kịp thời trước khi đưa đến đây, không biết trong bốn người ai đã làm điều đó thế"
Đào thút thít chỉ qua Hải, bác sĩ đột nhiên đưa tay lên vỗ vào vai Hải khen ngợi.
"Cậu làm rất tốt"
Hải cười mỉm, để lộ hai má lúm đồng xu, ngại ngùng khẽ gật đầu, Quân ngơ ngác quay mặt nhìn sang cũng chả thấy cảm ơn câu nào.
"Chút nữa y tá sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức, đợi bệnh nhân tĩnh người nhà sẽ được vào thăm"
"Cảm ơn bác sĩ"
Vị bác sĩ gật gật, ngắt lời liền sải chân bước đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906494/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.