"Ấy chết, nãy Sáu vội quá quên béng lau vũng nước nhưng mà...sao mặt con đỏ thế Mộc Miên."
"Con...chắc là do trời nóng."
"Nóng? Dì đâu thấy nóng nhỉ, vã lại máy lạnh mở hết công suất mà."
Sáu lầm bầm bước lại, mặt Miên càng lúc càng đỏ hơn, đến cả hai lỗ tai cũng đỏ nốt, không biết con bé có ăn nhầm thứ gì? Mộc Miên vén tóc, bộ dạng có chút chột dạ lúng túng.
"Con ra ngoài trước nha Sáu."
"Ừ con ra với mọi người đi, để Sáu gọi sắp nhỏ vào dọn."
Mộc Miên gật đầu dạ rồi bước thật nhanh, ra khỏi nhà bếp Miên đột nhiên đứng im lại, bàn tay chậm rãi đặt lên ngực cảm nhận rõ sự khác thường, sao hồi hộp, tim đập thình thịch loạn nhịp thế này, loại cảm giác lạ lùng này chưa xảy ra với bất kỳ ai ngoại trừ với bác sĩ Cố. Miên phồng má vỗ vỗ mạnh, trấn an tinh thần, gạt bỏ hết những suy nghĩ. Cố Thành đã có người thương rồi, huống hồ bản thân Miên cũng dang dở một lần chồng, không được nghĩ ngợi linh tinh, Miên chỉnh lại quần áo tươm tất, liền đi nhanh ra ngoài ngồi với mọi người.
Ở trong bếp, Cố Thành đưa tay sờ sờ lên chóp mũi cười mỉm mãi. Đúng là nên cảm ơn vũng nước của Sáu. Sáu nghiêng đầu nhìn, cất giọng hỏi thăm bác sĩ Cố khi thấy Cố Thành cứ đứng ngây ra.
"Cố Thành, mảnh vỡ của đĩa có làm cháu có bị thương không hở? Sáu sơ ý quá."
"Dạ, cháu không sao, để cháu phụ Sáu."
"Không được, không được, ai lại để khách làm chứ, cháu cứ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906496/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.