————
Về đến nhà tôi thấy các con đang chơi cùng một người phụ nữ trung niên.
Thấy tôi Zi và Bo vui vẻ chạy ra ôm lấy mẹ, người phụ nữ đó cũng đi tới.
“Chào cô tôi là Giang Châu được cậu Cố Nguỵ thuê đến để làm bảo mẫu theo giờ” người phụ nữ hơi cúi người
“Dì à, gì không cần dùng kính ngữ với con đâu…. Dì gọi con là Thanh được rồi” tôi vội đáp
Thấy tôi cương quyết Dì đành gật đầu đồng ý.
“Cô về rồi vậy tôi xin phép đi trước” Dì Giang vui vẻ nói
Tôi cười sau đó tiễn Dì đến cổng.
Hắn giúp tôi quá nhiều….bây giờ lại thuê người trong con giúp tôi….tôi sợ bản thân sẽ vì thế mà dựa dẫm vào hắn.
Trên bàn ăn.
Zi nghịch chiếc thìa trên bàn, ánh mắt thì chăm chú nhìn tôi. Thấy vậy tôi mỉm cười nhìn con
“Mẹ ơi, sao dạo này không thấy ba đến với mẹ con mình…có phải ba hết thương mẹ rồi không?” Zi buồn rầu
Tôi đưa tay xoa nhẹ lên đầu con
“Zi ngoan, mẹ và ba không còn sống cùng nhau nữa nhưng ba rất thương hai con chắc dạo này ba con có nhiều việc bận” tôi giải thích
Zi tuy bé nhưng đã rất hiểu chuyện nghe mẹ nói vậy tuy không hiểu hết nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.
Tôi nhìn sang bé Bo, cậu nhóc vẫn đang tập trung ngồi tập gắp mấy cọng rau….tôi khẽ cười.
“Bo, con nên cầm như thế này” tôi đưa tay mình ra.
Bo thấy tay tôi thì tủm tỉm chỉnh sao cho giống mẹ, được một lúc ** cậu cười phá lên
“Mẹ…bo gắp được rồi”
Tôi cười
“Bo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ngoai-tinh/454227/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.