“Ha, không ngờ chị lại thê thảm đến vậy” người con gái cười lớn, đẩy mạnh tôi xuống đường. Sau đó cô ta đi đến khoác lấy tay người đàn ông đứng cách đó không xa-là Sở Đông Quân.
Tôi bị đẩy ngã đến trầy cánh tay, chân cũng bị chệch khớp.
“Đứng lên đi!” Tôi ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, hắn đưa tay về phía tôi, trên khuôn mặt tuấn tú ấy là nụ cười sáng hơn cả vì sao.
Tôi cầm lấy tay hắn, nước mắt lăn dài.
“Ngoan, anh về rồi sẽ không để em bị ức hiếp nữa” hắn lau nước mắt cho tôi, an ủi nói.
Tôi mỉm cười ôm lấy hắn.
“Tiểu Thanh chúng ta có thể quay lại như trước được không?” Hắn nhẹ nhàng nói
Trên đường xe cộ tấp nập….
Tôi giật mình hất tay hắn ra
“Không…chuyện của chúng ta đã kế thúc từ 7 năm trước rồi….đừng xen vào chuyện của tôi nữa”
Phải chuyện của chúng ta để kết thúc rồi…
Tôi lùi lại tránh xa người con trai ấy….
Bên tai tôi lúc này là tiếng còi xe inh ỏi theo đó là tiếng hét chói tai của hắn….tôi bị hắn đẩy mạnh ra.
Lực đẩy mạnh khiến tôi ngất đi, khi tỉnh lại tôi thấy hắn đang nằm trên một vũng máu, chiếc xe ô tô vừa gây tai nạn đã bỏ chốn, xung quanh không một bóng người.
Cả con đường lớn chỉ còn tôi và hắn.
“Cố Nguỵ! Cố Nguỵ!” Tôi gào lên, chạy nhanh về phía hắn.
Khuôn mặt đã ướt đẫm nước.
“Tỉnh lại đi…đừng chết…xin anh đừng chết” tôi giữ chặt lấy đầu hắn ngăn dòng máu không chayr nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra.
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ngoai-tinh/454228/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.