Hiếm khi Kỷ Nhân mất bình tĩnh như thế này, vùi mặt vào trong lồng ngực của một chàng trai khóc lớn ở bên ngoài.
Chính là trong lòng cô thật sự rất khó để chấp nhận.
Lúc còn rất nhỏ, khi cô còn chưa biết mình là con gái riêng, nhưng sự nhạy cảm của một đứa trẻ đã khiến cô cảm giác được Giang Lâm không thích cô.
Khi cô hơn 4 tuổi, cô và Kỷ Nghiên cùng nhau chơi trò tàu lượn ở trước cửa biệt thự, đụng vào nhau rồi cùng té ngã.
Nghe thấy tiếng động Giang Lâm liền vội vàng chạy tới ôm lấy Kỷ Nghiên, lau nước mắt dỗ dành cô ta, giọng nói rất dịu dàng, không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Đầu gối của cô cũng bị rách da, nhưng chỉ có thể một mình ngồi ở mép bồn hoa, tự mình vén váy nhỏ lên, cúi đầu thổi thổi vết thương.
Đến buổi tối ba về nhà, thay băng dán cho cô, vì để dỗ cô còn mua cho cô một cây kem ốc quế vị dâu tây.
Khi đó Kỷ Nhân liền nghĩ, mẹ không thích cô cũng không sao, ít nhất còn có ba thương cô.
Sau này đi học, cô cố gắng chăm chỉ học tập, lần nào đi thi cũng đứng đầu lớp, ở nhà cũng không tùy hứng nổi giận.
Cô cho rằng như vậy thì ba sẽ luôn thích cô, nhưng hóa ra không phải vậy.
Kỷ Nhân không biết mình đã khóc bao lâu, lồng ngực rắn chắc ấm áp của chàng trai, cô được anh ôm vào trong lòng, lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
Ôn nhu lại kiên nhẫn như vậy, cô không kìm nén được cảm xúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-nghien-ngot/399544/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.