Trong lòng của Hạ Giao nhảy dựng, cặp mắt mê ly nhìn chằm chằm anh, chợt thức tỉnh, tháo chạy ngược trở ra nơi nguy hiểm dọa người này.....
ẦM.
Hạ Giao giật mình trợn to đôi mắt, không thể tin được, trũng nước này ở đâu ra, toàn thân ướt đẫm, nhìn Cố Hàn Đình cũng tình nguyện rơi xuống cùng cô, chấp nhận lắc đầu một cái, nói:
_ Anh lập lại lần nữa em phải tin anh, mê cung không được quay ngược trở lại......
Cả hai người đều ướt đẫm!!
_ Hàn Đình....em muốn thoát khỏi nơi quái này...
_ Được, đi hết con đường này sẽ là lối ra, chuyện gì cũng không làm giữa chừng...anh đã ăn no đâu...?
_ Gì cơ...
Cố Hàn Đình cảm thấy Hạ Giao như một con mèo nhỏ, rúc vào lòng mình, anh chậm rãi ôm cô ngồi lên bờ, hôn hai chân của cô, đầu gối của cô, khẽ mút lấy mỗi tấc da thịt của cô. Nơi đó trong thân thể của Hạ Giao ướt át, khiến tâm tư bay bổng, rốt cuộc nước mắt lăn xuống, đang lúc cám ơn người đàn ông này đã đưa mình vào thiên đường hạnh phúc và kích thích như vậy thì cô cảm thấy anh đang nhẹ nhàng buông lỏng giày của mình ra, hôn nhẹ mũi chân của mình, cô đột nhiên nước mắt lại lăn xuống, rốt cuộc thả lỏng bản thân nhìn anh, mềm mại nói:
_ Thật là nhột! Cố Hàn Đình. Anh làm gì vậy? Rất bẩn...
_ Không bẩn, trũng nước suối này lưu thông với thác nước bên ngoài khu vui chơi.
_ Trũng nước này cũng quá hữu dụng đi.
Cố Hàn Đình cười một tiếng, lại hôn nhẹ mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490055/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.