_ Em ngủ đây, chúc anh ngủ ngon. Cứ tự nhiên như nhà của anh đi.
Hạ Giao lườm Cố Hàn Đình lần nữa, sau khi thấy anh kết thúc cuộc gọi, có lẽ bàn về vấn đề đầu tư công việc ở nước này.
Anh giữ tay cô lại, ôm cô vào lòng. Hạ Giao nhìn anh mắt lim dim:
_ Cố Hàn Đình, em thật sự buồn ngủ.
_ Anh ôm em ngủ, rất mệt sao?
_ Vâng, bị dọa cả ngày rồi!!!
Môi anh chạm vào mặt cô, rất nhẹ. Tiếng nói anh rất dễ nghe, như đàn Cello khuấy nhẹ đêm đen.
_ Bao giờ trở về với anh?
....
Tiếng nói trên đỉnh đầu lặp lại lần nữa
_ Trả lời, bao giờ trở về với anh?
_ Em không trả lời được rất buồn ngủ....
Tiếng nói bị người đàn ông nuốt chửng trong nụ hôn mạnh mẽ. Hạ Giao trố mắt nhìn người đàn ông trước mắt, anh đang hôn cô hay cắn cô vậy. Lại là một nụ hôn trừng phạt nối tiếp ngày cô quyết định ra đi. Hạ Giao nhắm mắt cứ để mặc anh hôn hai tay không cử động. Một lúc sau cảm nhận vị mặn trong khoang miệng Cố Hàn Đình mới dừng lại.
Bàn tay men theo khóe môi lên má, lau đi giọt nước mắt cô:
_ Tại sao không tin tưởng anh? Không tin tưởng vào tình yêu của anh? Cần gì phải đau khổ như vậy? Em chắc có yêu anh phải không Giao Giao?
Cô ngước mắt nhìn anh mỉm cười.
Bờ môi anh lại hôn lên chóp mũi cô.
_ Anh đợi em, cho dù là cả đời... Cô dâu của anh chỉ duy nhất là em.
Cô bàng hoàng.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490056/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.