Cố Hàn Đình dẫn cô đi đến ngã ba thì đột nhiên dừng lại, Hạ Giao nhìn thấy:
Một con đường hẹp ngay gốc cây Táo, gập ghềnh khó đi lại thêm những tảng đá lởm chởm.
Một con đường rộng lớn, đèn đuốc sáng sủa, dây leo mọc xanh mướt ở lối ra vào, thêm một bức tranh hoạt hình nàng công chúa ngủ trong rừng to lớn căng phía trên.
_ Anh làm sao thế? Đi đường nào? Tại sao lại đứng lại?
Cố Hàn Đình bất đắc dĩ nhìn cô thở dài:
_ Hết nhớ đường đi rồi!!!
_ Tôi không tin!!! Lúc nãy anh nói mình chưa từng đi lạc.
Cố Hàn Đình nhìn cô có chút trào phúng nói:
_ Lúc nãy Hạ Kỳ dẫn anh đi.
_ Được!!! Vậy tôi tự đi, anh muốn đi theo cùng thì đi, không thì tách ra. Tôi muốn đi bên lối nhỏ này!!!
Hạ Giao ngoan cố đứng trên lối nhỏ, vẻ mặt bướng bỉnh. Cố Hàn Đình lắc đầu tốt bụng nhắc nhở:
_ Tại sao? Con đường này đầy chông gai...Con đường sáng sủa bên kia mới đúng.
_ Trực giác tôi nghĩ nó sẽ dẫn đến lối ra. Đây là trò chơi sẽ có sự cám dỗ.
Cô vừa nói xong đã hướng về lối đi nhỏ, đầy đá bước đi. Cố Hàn Đình đứng ở lối vào nhìn theo bóng lưng ngoan cố của cô, nhếch môi cười, vài ba bước chân đuổi kịp cô, mười ngón tay đan vào nhau:
_ Đường là do em chọn, phải cẩn thận đấy, nắm chặt tay anh...
Hạ Giao nghi ngờ nhìn anh:
_ Ngược lại tôi thấy có anh mới nguy hiểm hơn.
Chít... chít... chít...
Đột nhiên một đám chuột bạch chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490054/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.