_ Em...không quấy rầy anh nữa, em đi tìm chị Bách Noãn.
_ Em quen chị ấy sao? Vào đây đàn cho anh nghe một bản đi.!!!
Hạ Giao không biết vì sao, ở trước mặt của Cố Hành Kiêu cô luôn ngoan ngoãn, bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười, đi đến bên cạnh Cố Hành Kiêu ngồi xuống, chiếc đàn dương cầm vẫn bóng ngời.
_ Love is Blue?
Xung quanh Hạ Giao đột nhiên trở nên rất an bình và chậm rãi, dường như bồng bềnh trong đám mây, có một loại tư tưởng tự nói với mình, tôi đến thế giới này, giống như một con sông, một áng mây, Cô có chút vội vàng, tay cử động một chút, Cố Hành Kiêu lại cúi đầu nghiêm túc lướt những ngón tay phải, âm thanh nhẹ nhàng du dương, Hạ Giao mỉm cười phối những ngón tay trái lên mặt phím, Cố Hành Kiêu đè những ngón tay anh lên tay cô, cũng không ngẩng đầu đột nhiên cười, cho đến khi có chút tiếng động ngoài cửa, cô kỳ quái vừa ngẩng đầu, sững sờ, lại thấy vẻ mặt Cố Hàn Đình trầm tĩnh và không thể nắm bắt, đứng bên cửa, tròng mắt phát ra một loại tin tức có chút đáng sợ.
Cố Hàn Đình cũng không để ý đến anh trai, chỉ chậm rãi đi vào, sau đó ngồi trên ghế sa lon, khoanh tay cười như không cười nhìn Hạ Giao. Hạ Giao cũng nhìn Cố Hàn Đình, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, cuối cùng, chỉ đành phải cúi đầu, có chút sững sờ, khẽ cắn môi.
Cố Hàn Đình nhìn cô, tròng mắt hơi híp!
Lẽ ra Hạ Giao không để ý, nhưng cảm thấy ánh mắt trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490036/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.