Tiếng cửa mở nhẹ nhàng vang lên.
Hai tròng mắt của Phương Linh chợt lóe, mặt hơi nghiêng, mỉm cười.
Tiza mặc âu phục trắng, cổ quấn khăn kẻ sọc, lộ ra vẻ sang trọng, mặt bình tĩnh đi tới, cánh tay cầm một cái áo choàng, nhìn bóng lưng Phương Linh.
Phương Linh đứng trước cửa sổ sát đất cũng không nhúc nhích.
Hắn nhìn cô một cái, trầm mặc đóng cửa lại, khóa trái, chậm rãi đi tới phía sau lưng của cô, cẩn thận phủ thêm áo choàng cho cô, mới nói:
_ Đứng ở cửa sổ,gió lùa không sợ lạnh?..... Khoác đi, đề phòng bị cảm lạnh
Phương Linh nghe Tiza nói, cũng sâu kín nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, hai mắt lóe ra một chút mờ mịt nói:
_ Thật sao? Là như thế sao? Em đặt mình vào trong đó, tại sao không có cảm giác lạnh?
Tiza mỉm cười nói:
_ Người trong cuộc thì mơ hồ......
Ánh mắt Phương Linh hơi lóe lên, hơi nghiêng mặt, nhìn người đàn ông dịu dàng bên cạnh, chậm rãi nói:
_ Em đói rồi......
Tiza lập tức quay đầu, mỉm cười nhìn Phương Linh nói:
_ Thật sao? Đói bụng? Muốn ăn chút gì không?
Phương Linh sâu kín nhìn mưa rơi lạnh lẽo ngoài cửa sổ, nói:
_ Muốn ăn một chút gì đó nóng nóng. Vào trong cơ thể, có thể làm ấm áp.
Tiza suy nghĩ một chút, mỉm cười, đỡ Phương Linh đến ngồi xuống ghế sofa, nói:
_ Em nghỉ ngơi một chút, anh hâm nóng thức ăn lại....
Phương Linh ngồi trên ghế bệnh viện, mềm mại, nhìn Tiza phủ thêm cái chăn cho mình, phũ cả bàn chân chân, mới xoay người rời đi vào phòng, hâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490035/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.