Cô cười khẩy, sắc mặt người đàn bà này giống như bộ quần áo thu đông nào đó. Cao Kiều đã nhìn rõ chiếc kẹp caravat mà cô cầm, vậy thì, nếu sau này nó lại được đeo trên người Cố Hàn Đình thì sẽ thế nào?
Nghĩ tới cảnh tượng có thể xảy ra trong tương lai, Hạ Giao liền cảm thấy sung sướng. Khóe môi còn chưa kịp nhếch lên, giọng nói trầm ấm của anh đã vang lên trên đỉnh đầu:
_ Giao Giao, trong lòng em đang bất mãn anh điều gì? Đừng bực tức như thế sẽ hại sức khỏe đấy!!!
Xoay cô đối diện mình, anh nhìn xuống, hai con người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô trong veo, còn đôi mắt anh ngập tràn sự quan tâm.
_ Giao Giao... nói gì đi, hoặc là em mắng anh cũng được.
_ Em muốn ngủ.
Hạ Giao lạnh mặt, ngước lên nhìn anh, gò má sát lại rất gần:
_ Anh đặt camera trên người em 24/24, cần gì nói những chuyện thừa thải.
Anh khẽ thở dài.
Cố Hàn Đình nhiều lần tránh xa cô, hoặc nhắc nhở cô, trước khi chưa xác định tình cảm của chính mình thì không phép đùa với anh. Nhưng con người trước sau luôn ích kỷ, Anh chưa bao giờ nhận quà của phụ nữ, vì anh không muốn nợ họ bất cứ điều gì.Vậy mà món quà này lại khiến anh rất vui, càng vui hơn nữa là sự chủ động của cô.Cố Hàn Đình không trách cứ cô lãng phí thời gian của anh, vì khoảnh khắc cô vùi đầu vào lòng anh, anh mới phát hiện ra, trái tim đong đầy hạnh phúc như thế nào?
Hạ Giao đột nhiên nói:
_
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490034/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.