Dịch: Tiểu Kỳ
Kinh thành Đại Sở được bao phủ trong đêm, trời càng tối sương càng dày, chỉ có canh phu điểm canh gõ từng tiếng một trên con đường vắng lặng. Lục Hoành quán lại khác với mọi nơi, trước cửa có binh lính tuần tra, áo đen khôi giáp, đi lại chỉnh tề, trật tự mà không hề lên tiếng, vừa nhìn đã biết đã từng trải qua những huấn luyện ngặt nghèo.
Ngôn Chỉ mặc một bộ y phục đi trong đêm, thân nhẹ như chim yến, đáp xuống cành cây ở hậu viện, nàng sinh nghi: nếu như Tiêu Tử Bùi ở đây, sao bên ngoài lại có binh sĩ tuần tra được chứ? Nếu như Tiêu Tử Bùi đã gặp bất trắc, thì vì sao quan binh Đại Sở lại không hề truy sát Tiêu Khả.
Qua nửa canh giờ, toàn bộ Lục Hoành quán lại không còn động tĩnh, nàng điểm mũi chân một cái, nhẹ nhàng rơi trên góc tường, men theo cạnh tường khom lưng đi đến gian phòng của Tiêu Tử Bùi, do dự giây lát, nàng đẩy cửa đi vào. Trong căn phòng tối om, nàng nín thở, thấp giọng gọi: “Tử Bùi!”
Trong phòng không có tiếng động, Ngôn Chỉ dựa vào ánh sáng hắt vào từ khe cửa sổ, chậm rãi đi đến bên giường, sa trướng rũ thấp, làm nàng vô thức nhớ tới ba ngày bản thân đã nằm ở nơi đây, hai má bất giác đỏ lên. Trên giường loáng thoáng có bóng người, Ngôn Chỉ vui mừng, kéo sa trướng kia ra: “Tử Bùi, ta quay lại rồi.”
Trong chớp mắt, bóng người đó từ trên giường chồm dậy, nhào về phía Ngôn Chỉ, Ngôn Chỉ né sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/3028833/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.