7.
A Bố ngoan ngoãn dẫn đường ở phía trước, vừa bước ra khỏi cửa, tôi bỗng đụng phải một tấm đệm mềm mại.
Trước cửa có một con dốc nhỏ, không quá dốc, chỉ là thỉnh thoảng mưa thì đường sẽ hơi trơn.
Dù đi rất nhiều năm nhưng tôi đã quen với việc phải cẩn thận khi ở đây.
Tôi quấn chặt áo khoác, lắng nghe tiếng xe cộ, tiếng bước chân xung quanh, cho đến khi A Bố dẫn tôi vào tàu điện ngầm.
Có người nhường ghế nhưng tôi lắc đầu từ chối.
Nghe âm thanh, hẳn là có rất nhiều người đứng xung quanh, nhưng tôi giống như bị cô lập vậy, về cơ bản không đụng phải ai khác.
Đích đến là một nhà xuất bản, tôi tới nộp bản thảo hoàn chỉnh dài 200.000, nhân tiện trao đổi với biên tập viên một ít thông tin về quy trình xuất bản.
Biên tập viên là một cô gái trạc tuổi tôi, giọng the thé, cách nói chuyện cũng rất sắc bén, sau hai giờ đồng hồ hoàn thiện các chi tiết, cô ấy lại sà vào tôi để hóng chuyện.
“Chị Giang Chúc, nguyên mẫu của cậu bé trong sách kia là…”
Tôi vội vàng cắt lời cô ấy.
“Không phải, chỉ là nhân vật tưởng tượng thôi.”
Cô gái biên tập cười: “Được được!”
Cô ấy nói quy trình này còn rất dài, vì vậy tôi có thể nghỉ ngơi và thư giãn một thời gian.
“Chị không thư giãn được, phải chờ đến lúc cuốn sách được phát hành chị mới yên tâm.”
Rời khỏi nhà xuất bản, tôi và A Bố đi đến một tiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-nen-trong-gio/2935366/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.