4.
Sau khi Video nổi tiếng, tài khoản của tôi nhận được rất nhiều tiền quyên góp, Lưu Huyên đếm kỹ một lượt, phải rơi vào gần 300 vạn.
Chúng tôi quyên góp số tiền đó cho Quỹ Người mù.
Cánh tay tôi đau nhức, đưa tay lên xoa nhẹ, nghĩ lại thì đã rất nhiều ngày tôi không ra ngoài rồi.
A Bố là chó dẫn đường của tôi, thuộc giống Labrador, nó đang ngủ ở góc bàn và phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Tôi cười nhẹ, cúi đầu đánh thức nó.
“Đi, đi ra ngoài chơi nào!”
Phía Tây mặt trời đang lặn, A Bố bước từng bước theo tôi, không nhanh không chậm.
Đi được vài bước, nó bỗng nhiên dừng lại.
Có một người đàn ông đứng trước mặt tôi, vừa hay che đi ánh mặt trời ấm áp từ đằng tây.
Anh gọi tên tôi: “Giang Chúc, đã lâu không gặp.”
Tôi đã từng tuyệt vọng mong chờ hai chữ “Giang Chúc”, cũng bình tĩnh tưởng tượng nếu một ngày nào đó gặp lại, tôi sẽ phải lạnh nhạt đến mức nào mới có thể cho thấy sự bất công của số phận đối với tôi.
Nhưng đột nhiên chúng tôi thực sự gặp lại nhau.
Bước chân của tôi trở nên nặng trĩu, A Bố cũng dậm chân tại chỗ.
Đành phải lịch sự mà xa lạ đáp lại anh.
“Xin chào, anh Trần.”
Anh hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói công viên Lâm Hồ.
Làn gió lướt qua mặt, trong một lúc không ai nói gì.
Trong đầu tôi nghĩ ra hàng ngàn câu hỏi, hỏi anh vì sao không tuân thủ lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-nen-trong-gio/2935368/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.