10.
Có lẽ vì hôm nay ở cạnh Trần Đăng quá lâu mà đến đêm tôi lại mơ thấy anh.
Người đàn ông cao tầm 1m8, mặc bộ vest bảnh bao, vẫn là khuôn mặt của cậu thiếu niên mười sáu tuổi ngây ngô.
Anh muốn hôn tôi, nhưng lại bị tôi đẩy ra.
Tôi bắt đầu khóc, bắt đầu la hét, cuồng loạn, hỏi anh vì sao không trở lại tìm tôi, có biết khoảng thời gian đó tôi sống khó khăn đến mức nào hay không.
Tôi mắng anh bạc tình bạc nghĩa, mắng anh là đồ bạch nhãn lang.
Còn nắm tay anh cắn một cái thật đau.
Cậu thiếu niên dù đau đớn nhưng không hề nhăn mày, chỉ ôm tôi vào lòng, nói anh đã trở lại.
Tôi hỏi anh: “Vậy anh còn đi nữa không?”
Anh không nói lời nào, tôi chợt tỉnh giấc.
Khi tôi mở mắt, trời tối đen như mực, tôi bèn kéo rèm ra, rõ ràng dù kéo ra cũng chẳng thể nhìn thấy ánh sáng, còn giả vờ như người bình thường đã sống rất nhiều năm rồi vậy.
Mồ hôi trên trán nóng hổi nhớp nháp, tôi đi rửa mặt, lấy lại sự tỉnh táo.
Ngồi vào bàn làm việc, tôi để cái giọng máy lạnh lùng bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết vừa mới hoàn thành bản thảo không lâu.
Mở đầu cuốn tiểu thuyết là một cây đa lớn, đầu thôn Bắc Tề cũng có một cây như vậy.
Tôi thường che mắt lại úp mặt vào đại thụ, đọc to hết 60 giây.
Đây là trò chơi giữa tôi và Trần Đăng, anh thích trốn, tôi thích tìm.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-nen-trong-gio/2935364/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.