Như Sầm Diên nghĩ, cuối cùng Giang Kỳ Cảnh vẫn không đi. 
Bản tính cao ngạo và cô độc của người làm nghệ thuật khiến cậu không muốn qua lại với những kẻ sặc mùi tiền trên người đó. 
Mặc dù nói điều này có hơi thanh cao tự phụ, nhưng Giang Kỳ Cảnh trước giờ cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. 
Miễn ông đây vui là được. 
Lúc này, ngay cả Lưu Nhân cũng hết cách. Chỉ có thể mắng cậu một câu nhưng cũng không đành lòng lãng phí cơ hội này một cách vô ích, dù sao bà ta cũng đã bỏ ra bao nhiêu tiền của và sức lực để đổi lấy nó. 
Cuối cùng chỉ có thể kêu Giang Yểu cùng đi. 
Trước khi đi, Sầm Diên đã nghĩ cô có thể sẽ gặp Thương Đằng ở đó. Nhưng cô cũng không hề khó chịu hay khó xử. 
Sau khi tách biệt rõ giữa anh và Kỷ Thừa, Thương Đằng cũng chỉ là Thương Đằng mà thôi. 
Trong mắt Sầm Diên, anh cũng không có gì khác Sở Hàng, Lâm Tư Niên. 
Cô dịu dàng, nhưng tính cách lại thanh lãnh. Sự lạnh lùng này không liên quan gì đến thái độ đối với người khác. Chỉ là cảm xúc của cô rất khó dao động vì những người mà cô không quan tâm. 
Sở Hàng đích thân ra đón cô. 
Anh ta và Thương Đằng có gia thế tương đương, lại cùng tuổi, nhưng tính khí lại giống như hai thái cực. 
Nếu nói Thương Đằng là gió lạnh đêm đông xuyên thấu xương tủy. Vậy Sở Hàng là cái nắng như thiêu đốt vào mùa hè. 
Sầm Diên không ghét hai kiểu người này, nhưng cũng không hẳn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/268358/chuong-26.html